ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Mèo (meoancamam)

“Sắp mười hai giờ bốn mươi rồi, ngày mai lại vẫn phải đi làm, nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Thịnh Thế dừng một chút, còn nói: “Trà này không thể uống quá nhiều, nếu không buổi đếm sẽ mất ngủ.”

Câu nói như vậy, mấy lần Thịnh Thế đã nói với Cố Lan San, bao nhiêu lần liền, nhưng mà bây giờ Cố Lan San mới rõ ràng nghe ra được từ trong lời nói sự quan tâm cùng chăm sóc của anh.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết được, thì ra cái con người thiên chi kiêu tử ở trên cao kia vậy mà cũng sẽ cẩn thận như vậy.

Thời gian trước kia, cô cảm thấy được trên thế giới này, người đàn ông tỉ mỉ không ai có thể qua được Hàn Thành Trì, có thể khắc sâu trong lòng những chi tiết mà người khác không chú ý tới được.

Cho tới bây giờ Cố Lan San chưa từng so sánh hai người đàn ông này với nhau, nhưng mà hiện tại, cô so sánh một hồi thì mới bất chợt phát hiện ra, thực sự Thịnh Thế cũng thận trọng không kém gì Hàn Thành Trì.

Cố Lan San đặc biệt ngoan ngoãn buông ly trà xuống, “Ừ” một tiếng mà không uống trà nữa.

Hiển nhiên Thịnh Thế bị kinh ngạc một hồi đối với Cố Lan San dịu dàng như vậy, anh đứng lên, đi đến trước một móc treo quần áo bằng gỗ, cầm lấy áo khoác của Cố Lan San mà đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô.

Khi Cố Lan San nhận lấy áo khoác, ngón tay không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Thịnh Thế, giống như bị điện giật mà toàn thân hai người đều chấn động.

Sau đó không hện mà cả hai đều rụt tay trở lại.

Áo khoác của Cố Lan San vô tội rơi xuống mặt đất.

Hai người lại không hẹn mà cùng cúi người xuống nhặt áo khoác, một người cầm lấy tay áo, một người lại cầm lấy cổ áo.

Bọn họ đều cong người nên đều thấy được tay đối phương.

Anh dùng tay trái nhặt, cô dùng tay phải nhặt.

Anh thấy được tay phải của cô, tinh tế mà xinh xắn, trên ngón áp út có một vết ngấn mảnh, là dấu vết lưu lại khi đeo nhẫn cưới ba năm.

Cô thấy được tay trái của anh, đầu ngón tay thon dài có lực, trên ngón áp út còn đeo thêm một chiếc nhẫn vàng bạch kim, đơn giản mà phóng khoáng, mặt trên có khắc hai chữ cái Tiếng Snh: S và C.

Hai người đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay của đối phương một hồi.

Anh nghĩ đến: Nhẫn cưới của cô, ngày rời đi đó đã để ở biệt thự Yu Shu Lin Feng.

Cô nghĩ đến: Bọn họ đều li hôn rồi, vì sao anh vẫn đeo nhẫn cưới của bọn họ?

Hai người dừng lại thật lâu, mãi cho đến khi phục vụ mang hóa đơn đến gõ cửa thì bọn họ mới hồi hồn, hai người đồng thời buông lòng, chiếc áo lại vô tội rơi trên đất.

Thịnh Thế nhìn thoáng qua Cố Lan San, hắng giọng một cái, che dấu xấu hổ mà nói: “Tôi cho là em sẽ nhặt lên.”

Cố Lan San cũng có chút xấu hổ nói: “Tôi cũng vậy.”

Thịnh Thế nở nụ cười, khom người nhặt áo khoác lên, sau đó xoaay người mà nhận lấy hóa đơn người phục vụ đưa cho, thuận tiện ký lên hóa đơn đó. Sau khi người phục vụ rời đi anh mới xoay người, đưa trả lại áo cho Cố Lan San.

Cố Lan San có chút xấu hổ nhận lấy áo khoác, ánh mắt hơi hạ xuống mà nói một tiếng “Cảm ơn.”

Nhưng mà Thịnh Thế cũng chưa buông áo khoác cô ra, cô sửng sốt một chút mà ngẩng đầu lên, cùng với ánh mắt người đàn ông đó giao nhau.

Tầm mặt của bọn họ giống như bị nam châm chặt chẽ hút về một phía, chăm chú mà giao nhau.

Không khí trong phòng lại càng quỷ dị.

Qua một hồi lâu, Thịnh Thế di chuyển đầu mình, từng chút từng chút cúi thấp xuống chỗ cô...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi