ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Ngọc Hân

Cố Lan San cầm trong tay nhìn trái phải xung quanh một lát, cánh môi mấp máy lập tức xoay người, lấy một chiếc áo khoác dày trong tủ quần áo mặc lên người mình đi xuống lầu, cô đón một chiếc taxi chạy thẳng tới trước cửa biệt thự Lâm Phong.

Lúc Cố Lan San đến Thịnh Thế còn chưa về nhà, cô cũng không đi vào chỉ đứng trước cửa chính căn biệt thự, gió lạnh thổi vù vù cô đứng bên ngoài chờ, lúc thân thể cô sắp đông cứng thì thấy xe Thịnh Thế từ dưới chân núi chậm rãi đi lên.

Thịnh Thế lờ mờ thấy rất nhiều người đang đứng trước cửa biệt thự mình, anh không biết xảy ra chuyện gì giẫm chân ga tăng nhanh tốc độ, sau đó thận trọng thắng gấp dừng lại.

Bà quản gia lạnh run rẩy, thấy xe Thịnh Thế lập tức tiến lên đón, Thịnh Thế vừa đẩy cửa xe giọng bà quản gia liền vang lên bên tai, “Cậu Thịnh, cuối cùng cậu cũng về rồi, cô San đứng ở đây chờ cậu hơn nửa ngày mà không chịu vào nhà, gọi điện thoại cho cậu thì cậu không nghe máy.”

Thịnh Thế móc điện thoại của mình ra nhìn, máy hết pin tự động sụp nguồn, anh nhìn về phía Cố Lan San.

Nhiệt độ giữa sườn núi thấp hơn dưới núi, Thịnh Thế cũng cảm thấy có chút lạnh, thấy Cố Lan San không mở miệng nói chuyện anh liền lên tiếng: “Sở Sở, có chuyện gì thì đi vào trong hẵng nói.”

Cố Lan San lắc đầu liếc nhìn người giúp việc bên cạnh, mở miệng với Thịnh Thế: “Anh bảo họ vào đi, em đưa đồ cho anh rồi em sẽ đi.”

Thịnh Thế không biết Cố Lan San đưa đồ gì cho mình, nhưng vẫn liếc mắt nhìn những người giúp việc kia một cái.

Mấy người giúp việc lập tức tản ra.

Thịnh Thế mở cửa xe bảo Cố Lan San vào trong xe nói…. Nhưng Cố Lan San chỉ đi tới trước cửa xe, lấy phong bì và tờ chi phiếu mà Thịnh Thế đưa cho cô từ trong túi xách ra đưa tới trước mặt Thịnh Thế.

Nhìn chi phiếu Thịnh Thế nhận ra là tờ anh lén nhét vào trong túi xách của cô.

Còn phong bì kia thì anh không biết, nghi ngờ nhận lấy, mở ra bên trong cũng là một tờ chi phiếu, phía dưới ký tên ba anh.

Anh hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Cố Lan San nói: “Sở Sở, đây là chuyện gì xảy ra?”

Cố Lan San mấp máy môi, nói: “Phong bì là ba anh đưa cho em, bên trong là chi phiếu hai trăm vạn, là tiền bồi thường để em và anh ly hôn, bây giờ thấy chi phiếu trống của anh, em cũng cùng trả lại cho anh.”

Cố Lan San dừng một chút, lại lôi một túi giấy từ trong túi xách ra nhét vào trong tay Thịnh Thế, túi hơi nặng Thịnh Thế chưa mở ra nhưng vẫn lờ mờ đoán được đồ bên trong là gì. Đúng như dự đoán, một giây tiếp theo giọng Cố Lan San lại vang lên: “Trong này là tiền mặt em vừa ra ngân hàng rút, ban đầu lúc em nhờ anh giúp một việc, trong khách sạn Bắc Kinh anh đã tốn không ít tiền.”

Sau khi nói xong Cố Lan San liền cúi đầu.

Thịnh Thế cầm túi tiền nặng trĩu và chi phiếu trong tay, nhìn Cố Lan San vẫn không lên tiếng.

Anh thừa nhận, anh không nỡ để cô sống cuộc sống khổ sở, anh đau lòng hít thở không thông, cho nên anh ra khỏi tứ hợp viện, đi tới đi lui bên ngoài hồi lâu, sau đó liền nghĩ ra cách này.

Anh chỉ muốn để cô sống tốt hơn một chút, anh không hề có ý gì khác, nhưng anh không biết thì ra lúc đầu ba anh cũng đã cho cô một tờ chi phiếu.

Đúng là anh không nghĩ tới, anh thế mà lại dùng biện pháp khốn kiếp như vậy, gọn gàng dứt khoát đưa tiền cho cô, tổn thương lòng tự ái của cô rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi