ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: miên dương

Cổ họng Cố Lan San đã khàn, cô nghe anh nói như thế, lập tức khóc ra tiếng, anh đều như vậy, anh còn nói với cô, anh không có việc gì.

Cố Lan San khóc đến mức thở không ra hơi, cô nghĩ, không lâu trước đây, anh còn nói với cô, nếu như cô chết rồi, anh cũng sẽ chết ở chỗ này, nhưng bây giờ, anh gần như sắp chết, cô nắm cánh tay Thịnh Thế, không ngừng nấc cục, “Nhị Thập, anh không thể chết, anh không thể chết......”

Đáy lòng cô bất chợt tức giận, “Tại sao anh vào đây, anh biết rõ sắp động đất, tại sao anh còn vào!”

Cô thật sự đã đánh mất tất cả ngôn ngữ, đầu óc đã loạn hết rồi, cô cảm thấy tất cả xảy ra nhanh như chớp, sấm sét vang dội, sau đó liền long trời lở đất, cô chỉ có thể kinh ngạc hỏi anh: “Tại sao anh muốn vào, anh biết không, anh không vào, anh cũng sẽ không như vậy!”

Cô hỏi, níu lấy cánh tay anh càng ngày càng mạnh.

Người đàn ông này, vì cô, không ngại xa đi tới nơi này, khu vực gặp nạn nguy hiểm tràn đầy ở khắp nơi.

Người đàn ông này, lại vì cô, bất chấp quên mình biết rõ sẽ chết nhưng vẫn là tiến vào tìm cô.

Người đàn ông này......

Cố Lan San cảm giác mình giận anh, nhưng giận hơn là chính mình, cô cũng không mắng nữa, cô chỉ cố gắng không rơi lệ, thật lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Nhị Thập...... Thật xin lỗi.”

Thịnh Thế nghe được câu này, trong nháy mắt không khỏi suýt chút nữa rơi nước mắt cùng cô.

Anh vẫn cau mày vì đau, giọng nói của anh nghe rất mềm, cũng không thể tìm thấy sự áp bức trước kia của anh nữa.

Anh nói: “Sở Sở, cô ngốc...... Em xin lỗi anh cái gì, em biết rõ, đây đều là anh tự nguyện.”

Cố Lan San còn rơi lệ, vẫn là câu nói kia: “Thật xin lỗi......”

Anh không nói gì.

Nơi này rất an tĩnh.

Chỉ có tiếng nức nở của cô.

Qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng giơ tay lên, mất rất nhiều sức lực, đưa tới mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó nhẹ giọng mà hỏi: “Hối hận không?”

Cô không biết anh hỏi cô hối hận cái gì, cô lắc đầu.

Tay của anh dán vào mặt của cô, có thể cảm thấy cô lắc đầu, anh thở ra một hơi, tan đi một phần đau đớn, biết rõ cô không thấy, nhưng vẫn là cười toe toét, giọng nói cưng chìu: “Anh là nói, khi biết anh, em có hối hận không?”

Anh bị thương rất nghiêm trọng, anh liên tục nói chuyện như vậy, sẽ ho khan, sau đó sẽ hộc máu, Cố Lan San nghĩ thầm, một người trong thân thể có bao nhiêu máu để có thể tỉnh táo, cô giơ tay lên, bắt được tay anh đang đặt ở trên mặt mình: “Đừng nói nữa, Nhị Thập, đừng nói.”

Thịnh Thế không có ý dừng lại, anh tựa như đối với những đau đớn kia đã chết lặng, giọng nói của anh, nghe rất buồn bã: “Không, anh muốn nói.”

“Sở Sở, em biết anh hối hận nhiều lắm không? Anh nên nói với em sớm một chút, anh vẫn luôn sĩ diện, anh không muốn mở miệng, nếu bây giờ anh không nói, có thể về sau cũng sẽ không có cơ hội nói nữa.”

Cố Lan San hốc mắt lập tức đỏ lên.

Trước mắt Thịnh Thế một mảnh tối đen, trong bóng tối cất giấu khuôn mặt cô gái anh yêu nhất, ánh mắt của anh rất thâm tình, đáng tiếc cô không nhìn thấy, anh nói: “Sở Sở, em nhất định rất hối hận khi biết anh..... Vừa bắt đầu anh đã khi dễ em, sau đó anh còn cố chấp bắt em cưới anh, cưới xong, anh lại không đối tốt với em...... em xem anh tệ như vậy, nếu như anh mà là em, anh cũng sẽ không thích Nhị Thập, có đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi