ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Trong lòng Cố Lan San hơi lo lắng, liền nín thở, thấy Thịnh Thế lại lật người một cái, chăn cũng bị anh đá hơn phân nửa.

Lộ ra hơn phân nửa đồng phục bệnh nhân.

Bây giờ là mùa đông, mặc dù trong phòng mở lò sưởi, nhưng hiện tại anh đang bệnh nặng, nếu không đắp chăn hẳn hoi, ngộ nhỡ bị cảm thì làm thế nào?

Trong lòng Cố Lan San nôn nóng, liếc mắt nhìn bà Thịnh đang ngủ say, hình như chẳng để ý đến việc Thịnh Thế đã đá chăn hơn phân nửa.

Mà Thịnh Thế lật người, giữ vững cái dáng này, cũng không chuyển động, tựa như đang ngủ.

Cố Lan San suy nghĩ một chút, do dự một lát, vẫn đi tới trước cửa phòng bệnh.

Phòng bệnh không làm khóa, để tránh xuất hiện tình huống khẩn cấp, thầy thuốc có thể thuận lợi vào phòng bệnh, cho nên Cố Lan San nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.

Cô sợ bà Thịnh tỉnh dậy, cho nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, giống như là kẻ trộm, từ từ, từ từ đẩy cửa ra một khoảng cách, cô rón rén đi vào bên trong.

Cô nín thở, mỗi một bước đều nhẹ nhất có thể.

Cô giống như hồn ma, chậm rãi bay đến bên giường Thịnh Thế.

Cố Lan San nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm chăn, chậm rãi đắp lên cho Thịnh Thế. Kéo chăn được một nửa, cô lại phát hiện không kéo được nữa.

Nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện, là bị người đàn ông này đè lên một góc chăn. Cô cắn môi dưới, dùng sức và chậm rãi túm chăn lôi lại.

Cuối cùng cũng kéo được, Cố Lan San nhẹ nhàng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đắp kín cho Thịnh Thế.

Ánh mắt cô xẹt qua gương mặt Thịnh Thế, lướt qua, lại trở lại, cuối cùng dừng trên mặt của anh.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn nhìn anh cách một cửa sổ kính, vẻ mặt, ngũ quan của anh, chưa bao giờ cô nhìn rõ ràng như bây giờ.

Sắc mặt của anh vẫn hơi tái nhợt, làm nổi bật lên ngũ quan vốn xuất sắc lóa mắt của anh nay càng thêm mềm mại.

Cô nhìn anh mê mẫn, một lúc lâu sau, không tự chủ muốn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trán anh một cái.

Nhưng cô vừa mới giơ tay lên, còn chưa đặt trên trán anh, đột nhiên anh lại lật người một cái. Cố Lan San sợ đến mức suýt nữa thì tim ngừng đập, lập tứclùi về phía sau một bước.

Cô nhìn trái phải xung quanh, phát hiện bà Thịnh và Thịnh Thế cũng chưa tỉnh, cô liền rón rén muốn rời đi.

Có thể là do hoảng sợ, nhất thời không để ý dưới chân, đá phải một cái ghế, phát ra một âm thanh vang lên.

“Ừm......” Sau lưng cũng truyền ra một giọng nói theo, giống như là có người tỉnh lại.

Cố Lan San càng hoảng loạn, cô nhìn cửa, có lẽ không kịp chay rồi, mà trong tầm tay cô có một cái cửa, mở rộng, là nhà vệ sinh, Cố Lan San xông vào không do dự chút nào.

Cô vẫn còn chưa hết hoảng hồn đứng trong phòng vệ sinh, nghĩ đợi đến lúc người bên ngoài ngủ say rồi, cô sẽ lén chạy đi.

...

...

Bị tiếng vang đánh thức là Thịnh Thế.

Thật ra thì anh ngủ không quen, đang mơ thấy Cố Lan San ở bên cạnh anh, tỉ mỉ đắp chăn cho anh.

Giấc mộng kia rất đẹp, rất chân thật.

Đột nhiên một tiếng vang nhỏ nhẹ không biết từ đâu tới, cắt đứt mộng đẹp của anh, Cố Lan San trong đầu anh sợ quá chạy mất.

Thịnh Thế nhắm mắt lại, lại không ngủ được, lẳng lặng nằm một lát, cảm thấy muốn đi nhà vệ sinh, liền mở mắt, miễn cưỡng giơ cánh tay lên, vén chăn, nhẹ nhàng xuống giường, đi dép, đi về phía nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi