ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Thu Lệ

Thịnh Thế đưa bó hoa hồng trắng tới trước mặt Cố Lan San, mặt mày sáng sủa, giọng nói trầm trầm giống như âm điệu của đàn vi-ô-lông-xen, khiến trái tim của vô số phụ nữ đang vây xem say mê: “Cô Cố, xin hỏi tối nay cô có thời gian hay không, có thể nể mặt cùng ăn với tôi bữa tối không?”

Vẻ mặt của Cố Lan San vừa mới kiêu căng, lúc này đã sớm trở nên dịu dàng, khóe môi cô không thể kiềm chế được mà khẽ cười duyên, nhìn Thịnh Thế, mặc dù không biết anh có ý gì, tự nhiên chạy đến trước tòa nhà tòa soạn SH, trình diễn một vở kịch ngôn tình lãng mạn có thể sánh ngang với dì Quỳnh Dao, nhưng khi thấy mặt mày xanh mét, trong mắt lóe ra các loại ánh sáng ước ao ghen tị lẫn lộn của những người nữ đồng nghiệp hôm nay đã chê cười mình, Cố Lan San cảm thấy trong lòng dễ chịu và hả giận rất nhiều, cô cố làm căng thẳng nhìn tay Thịnh Thế giơ bó hoa một lát, mới giơ tay lên, nhận lấy hoa, sau đó kiêu ngạo mím môi, cười nói: “Xem ở đây có nhiều hoa tươi như vậy, tôi gắng gượng đồng ý.”

“Ha ha.” Thịnh Thế nghẹn ngào cười khẽ một tiếng, nhìn ra được tâm trạng của anh rất tốt, “Vậy xin mời, cô Cố.”

“Cám ơn anh, anh Thịnh.” Cố Lan San nói xong, liền cúi đầu ngửi mùi hoa một cái, giẫm bước đi tới ghế lái phụ.

Thịnh Thế theo sát phía sau, Cố Lan San tới trước cửa xe, đứng chờ, Thịnh Thế cực kỳ quan tâm mở cửa xe ra, Cố Lan San nâng làn váy lên, ngồi xuống, khi cô vừa định giơ tay lên cài dây an toàn, Thịnh Thế đã giành làm thay cô trước một bước.

Bên cạnh truyền đến không ít tiếng thán phục, Cố Lan San nghe vào trong tai, liền làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía trước xe, ánh sáng nơi khóe mắt quét qua những ánh mắt hâm mộ của bọn họ. Vào giờ phút này, Cố Lan San thừa nhận, khó trách những con người giàu có trên ti vi có thể tạo ra lãng mạn dễ dàng như vậy để theo đuổi nữ chính, nguyên nhân là, trong lòng của tất cả phụ nữ đều có chút xíu hư vinh, khát vọng “ngàn vạn chú ý vào một thân”, mà người đàn ông tạo ra lãng cũng có chút tự hào vì đã có thể thỏa mãn người phụ nữ mình yêu.

Thịnh Thế ngồi lên xe, sau khi cài chặt dây an toàn, vặn chìa khóa xe, sau đó bấm còi để mọi người đang vây quanh tránh ra, Thịnh Thế liền đạp chân ga, xe từ từ lái qua đám người, chạy lên đường chính, tốc độ xe không chậm, hơi có gió Bắc, xe lại chạy nhanh như vậy khiến những cánh hoa hồng bay lên tứ tung, từng cánh từng cánh bay giữa không trung, sau đó từ từ rơi xuống, rải rác vẩy đầy cánh hoa hồng trên mặt đất.

Sau khi xe chạy ra khỏi một chút, Thịnh Thế liền đóng mui xe lại, anh trống đi một cái tay, điều chỉnh máy điều hòa không khí trong xe một chút, hỏi Cố Lan San đang ngồi bên cạnh: “Có lạnh không?”

“Không ạ.” Cố Lan San cười khanh khách trả lời một câu, sau đó xoayđầu, nhìn gò má Thịnh Thế, hỏi: “Nhị Thập, bỗng nhiên anh nổi cơn điên khùng gì vậy hả?”

Thịnh Thế vừa quan sát đường xá phía trước, vừa nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, trong mắt lưu chuyển ánh sáng sáng ngời, mặt mày nghiêm túc nhìn Cố Lan San mở miệng, nói: “Cô Cố, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra được sao? Tôi đang theo đuổi cô nha, chẳng lẽ biểu hiện của tôi không đủ rõ ràng hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi