ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Cố Ân Ân không biết Đường Nhất Phàm làm sao lại có thể cười ra tiếng, cô ta đã rất tức giận, lúc này rốt cuộc cùng không kiềm chế được, nhìn Đường Nhất Phàm, nghĩ đến việc hắn ở bên ngoài bao nuôi đàn bà như vậy còn không biết thu liễm, trong lòng cô ta xuất hiện một tầng hoả khí, nghĩ cũng không nghĩ, đã chỉ vào cô sinh viên đại học, nói: “Cô ta là ai?”

“Một người bạn.” Đường Nhất Phàm không tránh né chút nào cười với cô sinh viên đại học.

Cố Ân Ân nghĩ đến tối nay mình xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Bộ trưởng Vương, bà Vương còn hỏi mình, vì sao chồng cô không đi cùng?

Tay Cố Ân Ân không nhịn được nắm chặt một cái, cười lạnh lùng, rồi vươn tay ra, muốn kéo cô sinh viên đại học kia ra ngoài.

Cô sinh viên đại học như nai con hoảng sợ, tránh sau lưng Đường Nhất Phàm, Đường Nhất Phàm tay mắt nhanh lẹ nắm lấy tay Cố Ân Ân, nụ cười trên mặt vô cùng châm biếm: “Cố Ân Ân, đây là nơi công cộng, cô thu liễm một chút lại cho tôi, tôi có thể cưới cô, để cho cô nắm quyền bà chủ, đã là quá cất nhắc cô rồi, cô ở chỗ này la lối om sòm gây chuyện với tôi, thức thời mà nói, cô coi như cái gì cũng không có nhìn thấy, nếu không đừng trách tôi trở mặt!”

Đường Nhất Phàm nắm cánh tay Cố Ân Ân, rất dùng sức, nói xong lời cảnh cáo, liền hung hăng bỏ tay Cố Ân Ân ra, sau đó ôm cô gái nhỏ của mình, bước vào trong một căn phòng được bao mà đầu cũng không ngoảnh lại.

Cố Ân Ân bị Đường Nhất Phàm bỏ rơi có chút đứng không vững, không cẩn thận đụng phải vách tường, cô ta miễn cưỡng đỡ tường, không cho mình ngã xuống mặt đất, toàn thân của cô ta vô cùng run rẩy, mất hơi sức hơn nửa ngày, cô ta mới đứng thẳng được người, lại phát hiện bụng của mình, mơ hồ truyền đến một hồi đau đớn, cô ta nhắm hai mắt lại sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường, đợi hơn nửa buổi, rốt cuộc mới thấy bụng mình bớt đau, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng người, đi giày cao gót, trở về phòng chỗ Bộ trưởng Vương.

Chỉ là cô ta vẫn chưa đi được hai bước, đã thấy một người quen khác, vừa khéo, đứng bên cạnh người kia cũng có một cô gái đẹp.

Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều.

Sinh thời, không thể buông tha.

Đối với đôi tình nhân đã từng yêu nhau mà nói, có thể đoán trước được tình huống này, đụng phải, theo lý thuyết, phải là duyên phận.

Lại chưa nói là nghiệt duyên hay là hỉ duyên, nói tóm lại, cũng được coi là một chuyện rất lãng mạn.

Phải biết rằng trên cái thế giới này, có biết bao đôi nam nữ sau khi chia tay nhau, mỗi người đi một gả, đường ai nấy đi, vì vậy sinh thời cũng không gặp lại.

Cho nên, Cố Ân Ân không nghĩ tới, sau nhiều tháng như vậy thế nhưng mình lại có thể thấy khí vũ hiên ngang của Hàn Thành Trì như cũ.

Nói chính xác hơn, so với quá khứ, còn có sức quyến rũ hơn, còn quần áo giày da của Hàn Thành Trì nữa.

Bước chân Cố Ân Ân lập tức dừng lại, Hàn Thành Trì cách cô ta hơi xa, đi theo rất nhiều tinh anh trên thương trường, nên anh ta căn bản không có chú ý tới cô, biến mắt rất nhanh khỏi tầm mắt cô ta.

Cô Ân Ân đối với chuyện tình của Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều, có nghe thấy, hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô ta mới phát hiện, thậm chí còn thấy trong tim mình như bị đâm đau nhói.

Cô ta còn nhớ rõ, ban đầu sau khi gia tộc Hàn Thành Trì nghèo túng, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, không có phá hỏng bất kỳ lời thề son sắt nào với cô ta nói: “Ân Ân, tin tưởng anh, anh sẽ khiến em được sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Hiện tại, anh ta thật sự đã trải qua những ngày thật tốt, nhưng cô ta lại gả cho người khác, mà bên cạnh anh ta cũng có người đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi