ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Nhưng mà cố tình một người đàn ông như vậy lại khiến cô ta vừa yêu vừa hận!

Chỉ là, cho dù Tô Kiều Kiều có muốn tiếp tục yêu thầm nữa, cũng không dám đi trêu chọc Thịnh Thế, cô ta cũng không phải rất muốn đi vệ sinh, chỉ là ngồi xổm một lát, liền định đứng lên, sau đó nghe được phòng cách vách có người đi vào, cô ta cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, cho nên cứ tự nhiên đứng lên, còn chưa kịp chạm vào nút xả, liền nghe được âm thanh quen thuộc, trầm thấp và ái muội:

“Sở Sở?”

Tô Kiều Kiều cho là mình xuất hiện ảo giác, cô ta lắc đầu một cái, sau đó nghe thấy một giọng nói truyền từ phòng kế bên vốn có hiệu quả cách âm không tốt:

“Em chắc chắn?”

Là giọng nói của Thịnh Thế.

Lần này, Tô Kiều Kiều cực kỳ khẳng định.

Sau đó, lại có tiếng trả lời như để khẳng định lại suy nghĩ của cô ta, trong lẩm bẩm hô một tiếng:

“Thịnh Thế......”

Âm thanh kia nghe vào tai kiều mỵ như tơ.

Cô ta chỉ thoáng nghe, cũng có thể nghĩ ra rốt cuộc sát vách đang tiến hành chuyện gì.

Tô Kiều Kiều thần sui quỷ khiến liền kéo quần xuống, ngồi trở về trên bồn cầu.

Rốt cuộc là vừa làm ở phòng vệ sinh, vừa ở bên ngoài, người cách vách hoạt động cũng không phải kịch liệt lắm, về sau, Tô Kiều Kiều cũng không nghe âm thanh gì, hơn nữa có thể hai người cách vách cũng có tiết chế, cho nên khi làm, chỉ là có vài âm thanh nhỏ lẻ truyền ra ngoài.

Chỉ là có hai ba tiếng thở dốc như vậy cũng đủ khiến Tô Kiều Kiều trợn mắt hốc mồm.

Trời ạ, căn bản Thịnh Thế không phải là không được a......

Hơn nữa theo những gì nghe lén được, e là Thịnh Thế cùng người phụ nữ được coi là làm chỉnh tề với anh, rất kích tình mênh mông. Mặc dù động tác của hai người cũng có chút áp chế, nhưng vẫn có một loại kiều diễm dù cố giấu thế nào cũng giấu không được.

Cô ta đơn độc ở chỗ này nghe, cũng không nhịn được mà mặt hồng tim đập, huyết dịch toàn thân sôi trào gia tốc.

Cô ta có thể cảm thấy, Thịnh Thế không đơn thuần không được, hơn nữa hình như kỹ thuật vẫn còn có vẻ rất tốt. Cô ta móc ra điện thoại di động, bấm mấy cái, nãy giờ cũng đã 20 phút trôi qua rồi, hình như bên kia vẫn chưa xong, lực bền bỉ rất dài lâu.

Tô Kiều Kiều bị những ý nghĩ của chính mình làm sợ, chấn kinh đến hồi lâu gần như không thể hô hấp.

Cô ta đi theo Thịnh Thế ròng rã hai năm trời. Ban đầu, cô ta cũng có hoài bão quyến rũ Thịnh Thế, thậm chí còn từng cởi hết quần áo dụ hoặc, nhưng mà từ trước đến giờ, Thịnh Thế đều đối với cô ta thờ ơ ơ hờ. Mãi cho đến sau này, sau khi cô ta cực kỳ khẳng định Thịnh Thế không được, đáy lòng hơi có một chút bình tĩnh lại, nhưng ai ngờ, cản bản Thịnh Thế không phải không được, không đơn thuần không phải, hơn nữa còn là cao thủ ở phương diện này.

Tô Kiều Kiều dựng lỗ tai, vẫn len lén nghe động tĩnh ở cách vách, cho đến khi nghe tiếng cửa mở ra rồi khép lại, tiếng bước chân biến mất không thấy gì nữa, cô ta mới run rẩy thân mình, từ trên bồn cầu đứng lên, hít một hơi thật sâu, thả lỏng những cảm xúc mà khi nghe lén người khá mang lại, sau đó mới từ từ nhấn nút xả nước, mở ra chốt mở, đi ra ngoài.

Chỉ là Tô Kiều Kiều mới vừa đi hai bước, liền nhìn đến trong phòng cách vách kế bên phòng mình, có người cũng đi ra, hơn nữa không thể trùng hợp hơn, vừa vặn chạm mặt mình.

Tô Kiều Kiều sợ đến sững sờ, bước chân dừng lại, chẳng lẽ người phụ nữ mới vừa mây mưa cùng Thịnh Thế còn chưa chịu đi?

Tô Kiều Kiều ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Cố Lan San, vẻ mặt cô ta lập tức đông lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi