ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Thịnh Thế giơ tay lên, nắm cằm Cố Lan San, khuôn mặt của anh hướng thấp về phai cô, lúc sắp dán lên, anh mới dừng lại, anh gắt gao nhìn ánh mắt cô, nói: “Điều này đối với anh mà nói, chính là điều quan trọng.”

Mắt Cố Lan San không tránh né được, chỉ có thể bị ép buộc bức bách nhìn mắt Thịnh Thế, nhìn một hồi, cô mới liếc liếc về môi, nói: “Nhị Thập, em sợ về sau em sẽ liên lụy tới anh.”

Thịnh Thế sửng sốt một chút, trên mặt liền nở nụ cười, anh nhìn Cố Lan San, lông mi thật dài, nhấp nháy, giống như là mang theo điện, bắn tí tách về phai Cố Lan San.

Cố Lan San bị điện giật cảm thấy hơi khó thở, cô nhẹ nhàng quay đầu, tránh khỏi cánh tay đã nới lỏng của Thịnh Thế, nói: “Nhị Thập, lời cảnh báo ở trước mặt đấy, nếu như sau này, nếu thật sự đến lúc rùm lên lời đồn đại hay cái gì không tốt với anh, anh cũng đừng trách em đấy.”

“Không trách, không trách.” Thịnh Thế sảng khoái đồng ý Cố Lan San, ánh mắt rơi vào vành tai cùng cổ trắng noãn của cô gái đối diện anh, còn có cái áo choàng tắm nửa không cài, loáng thoáng lộ ra nửa xương quai xanh cùng bầu ngực mềm mại, nhìn thấy, anh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, liền chậm rãi cúi đầu, gặm cắn lên xương quai xanh của cô, không đến một lúc, trên da thịt của cô liền trở nên ướt át.

Hắn hôn, từ từ tay cũng không thành thật đưa lên, sờ dần lên phía trên bắp đùi mà cô lộ ra ngoai, ngón tay anh rất có kỹ xảo xoay vài vòng, khiếni thân thể mềm mại của Cố Lan San run lên một cái.

Thịnh Thế không nhịn được khẽ cười ra tiếng, tay đè vào chỗ sâu mẫn cảm nhất trên người cô, cô giật minh, run rẩy mạnh, anhliền vui vẻ và cười hai tiếng trầm thấp. Cố Lan San e lệ, nghiêng đầu, dựa vào cổ của anh, hung hăng cắn một cái, anh liền thuận thế đặt đầu cô lên trên vai của mình, sau đó ôm cô thật sâu, không có hành động khác.

Trong đêm tối yên tĩnh, anh và cô chỉ đơn giản ôm ấp như vậy.

Bọn họ rõ ràng nghe tiếng tim đập của nhau, khiến trái tim của nhau, dần dần yên tĩnh.

Hồi lâu, Thịnh Thế mới dán bên tai Cố Lan San, nhẹ nhàng nói: “Sở Sở, chỉ cần em đi theo anh, em khiến anh vạn kiếp bất phục, anh cũng không trách em.”

Cố Lan San không nói gì, chỉ giơ tay lên, ôm thật chặt Thịnh Thế.

Thịnh Thế thuận thế bế Cố Lan San từ trên ghế lên, sau đó ngã xuống giường, tiếp tục đùa giỡn mà vừa rồi mới tiến hành một nửa.

Làm ở trên giường khách sạn dễ chịu, thoải mái, dễ phát huy hơn làm trong toilet khách sạn.

Thịnh Thế giống như ngựa hoang mất cương, tùy ý rong ruổi trên thân thể mềm mại của Cố Lan San. Anh thay đổi cách muốn cô, triền miên, kiều diễm, không ngừng nghỉ chút nào.

Đến cuối cùng, Cố Lan San đã mệt lại mệt, không mở nổi mắt, còn Thịnh Thế vẫn hào hứng bừng bừng. Cố Lan San tức giận, hung hăng cắn một cái trên bả vai Thịnh Thế, hai chân liều mạng kẹp chặt, muốn ép anh ra ngoài, anh căng táo tợn đụng mạnh vào sâu bên trong hơn, cái này so cái khác còn mạnh hơn, mạnh đến nỗi thân thể Cố Lan San căng thêm nhạy cảm, mềm mãi xụi lơ dưới thân thể anh, ạm mới gọi tên cô, lưu luyến kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi