ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Đào Sindy

Mới nãy tâm trạng của Hàn Thành Trì còn rất tốt, đột nhiên lại nhét micro vào ngực Tô Kiều Kiều, sắc mặt âm u xoay người, đi về phía cửa ra vào.

Tô Kiều Kiều có chút không hiểu tại sao Hàn Thành Trì lại bất ngờ lật mặt, cô ta đứng ở đó, cầm micro, phát ngốc một hồi, sau đó bất tri bất giác đi ra ngoài.

Hàn Thành Trì chưa đi xa, chỉ đứng trong hành lang, dựa vào tường, mắt nhìn về một nơi xa xăm đến mất hồn.

Không biết tại sao, Tô Kiều Kiều lại cảm thấy Hàn Thành Trì hiện tại vô cùng dọa người, cô ta bị dọa sợ đến độ không dám ước về phía trước.

Hàn Thành Trì bỏ tay vào túi, hai tay nắm chặt thành quyền, lòng của anh, như đang dời sông lấp biển song lớn mạnh liệt, anh cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể điên lên.

Hàn Thành Trì nháy mắt một cái không tiếp tục nhìn về nói đó nữa, muốn lòng mình, từng chút từng chút bình tĩnh lại.

Tô Kiều Kiều giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, cảm thấy tâm trạng Hàn Thành Trì đã ổn định, cô ta liền mở miệng, hô một tiếng: “Thành Trì......”

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Hàn Thành Trì vang lên, mạnh mẽ chặn lại lời của Tô Kiều Kiều.

Hàn Thành Trì móc điện thoại di động ra, nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình, sắc mặt của anh tái nhợt.

Cố Ân Ân...... Cô ấy gọi cho anh làm gì?

Hàn Thành Trì nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười lăm phút, trễ như thế......

Hàn Thành Trì do dự một hồi lâu, thì nhận điện thoại, ánh mắt anh vụt sáng đưa điện thoại di động lên tai, anh cảm thấy toàn thân mình run rẩy kịch liệt, anh khiến mình vững vàng, hướng về phía điện thoại, nói một tiếng: “Ân Ân.”

Lại một lần đau đớn kịch liệt nữa quét lấy Cố Ân Ân, đau đến nổi khiến cô cảm thấy mình giống như cận kề cái chết, cô nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, giọng Hàn Thành trì, trước sau như một luôn bình tĩnh và dịu dàng, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô cầm điện thoại di động, chỉ trong nháy mắt, cầm không nổi tức, không nói nên lời.

Hàn Thành Trì cũng im lặng, yên tĩnh chờ.

Qua một lúc lâu, giọng Cố Ân Ân, mới từ đầu kia điện thoại truyền đến, “Thành Trì, bây giờ em đang ở Shangri-La ở Phố Trường An, "phòng tổng thống" cao nhất, 1903, thân thể em không thoải mái, anh có thể đến đưa em đến bệnh viện không? Em cảm thấy mình sắp sảy thai rồi”

Hàn Thành Trì nhíu mày, nhận ra được giọng Cố Ân Ân, có gì đó không đúng, anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó vào phòng, lấy áo khoác và chìa khóa xe, một câu nói cũng không để lại cho các đối tác, đã vội vã đi ra ngoài.

Tô Kiều Kiều không biết ai đã gọ đến, thấy bộ dáng Hàn Thành Trì vội vội vàng vàng như vậy, không nhịn được hỏi một câu: “Thành Trì, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hàn Thành Trì ngoảnh mặt làm ngơ với câu nói kia của Tô Kiều Kiều, chỉ một lòng chạy đi thật nhanh.

Tô Kiều Kiều vội vàng đi cùng phía sau, lúc cô đến bãi đậu xe, Hàn Thành Trì đã đạp chân ga, đánh xe một vòng, tốc độ cực nhanh chạy vội ra ngoài.

...

...

Lúc Hàn Thành Trì đến Shangri-La, Cố Ân Ân đã hôn mê, dưới thân thể của cô, có một mảng lớn máu đỏ tươi, anh đứng ở cửa nhìn người con gái anh từng yêu đến tận xương tủy một lát, rồi chạy nhanh đến, ôm lấy cô ấy, lao xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi