ĐOẠT HÔN 101 LẦN

“Sinh nhật vui vẻ, bà chủ...... À, hôm nay đại Boss đã nói, chúng ta không nói đến công việc, không nói đến chức vụ, mọi người đều là bạn bè với nhau, hơn nữa đại Boss còn nói tất cả đều phải làm cho bà chủ vui vẻ!”

Cũng không biết là ai trong đám người huýt gió xong thì la lên một câu.

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc làm việc thì chúng ta là đồng nghiệp còn lúc tan ca thì là bạn bè với nhau!”

“Bà chủ, rất hân hạnh được biết cô, hi vọng về sau chúng ta có thể làm bạn bè tốt!”

“Đi ra chỗ khác, chỉ bằng anh sao, cũng không sợ mất mặt, bà chủ nhất định sẽ làm bạn với chúng ta!”

“Mấy người cũng không sợ mất mặt, rõ ràng là bà chủ thích tôi nhất, nhất định sẽ làm bạn tốt với tôi!”

......

Cố Lan San đứng đó, nghe nhân viên của Thịnh Thế đang đứng ở một bên từng câu từng chữ trêu chọc nhau, khóe môi nhịn không được mà cong lên, nhưng trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước.

Bạn bè......

Mọi người ở đây đều luôn miệng nói là bạn bè của cô.

Trước kia cô cũng có bằng hữu, nhưng mất đi Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, cuộc đời của cô lập tức trở nên khô khan như vậy.

Bây giờ Thịnh Thế nói đền bù sinh nhật cho cô, thật ra ý của anh là muốn cô tiếp xúc với nhiều người hơn, để cho cô biết, có vài người sẽ rời khỏi cuộc đời mình sau đó sẽ có nhiều người hơn đi vào trong cuộc đời mình và thay thế cho những ngày đã qua.

Niềm vui muộn màng này đã xâm nhập vào tận đáy lòng của Cố Lan San, nơi mềm mại nhất, cũng đã xóa sạch chút không vui do lúc chiều phát hiện vali của cô bị đánh tráo, ngực cô khẽ run.

Người đàn ông này lúc nào cũng có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho cô. lqđ

Người đàn ông này luôn hiểu rõ cô, có thể dễ dàng làm cô cảm động.

Cô thật không ngờ, anh lại nhọc công ở trong chuyến đi du lịch mà công ty dành cho nhân viên mà mang những tinh anh đứng đầu trên thương trường chuẩn bị sinh nhật muộn và buổi giao lưu bạn bè cho cô.

Cô nhìn những tinh anh ngày thường luôn bình tĩnh, nghiêm cẩn và cương trực, lúc này trên đầu đều đội đủ loại vòng hoa đầy màu sắc, bọn họ còn giống như làm ảo thuật mà không biết từ đâu lấy ra dụng cụ và đồ nướng.

Mỗi người ở đây đều là người giàu sang, bình thường lúc Bắc Kinh đều trải qua cuộc sống hoa lệ, nhưng bây giờ lại như những người bình thường mà tháo xuống những thứ quần áo và giày da kia mà mặc vào những chiếc quần cộc hoa hoặc là những chiếc váy hoa được mua ở ven đường tại Maldives, mọi người đều không để ý hình tượng mà xắn tay áo chuẩn bị tự mình nướng.

Hình ảnh này có chút tức cười, lại ấm áp, khiến Cố Lan San vui vẻ đến mức nhịn không được mà lỗ mũi chua chua.

Cô chưa bao giờ người hay cảm động nhưng cô không thể không thừa nhận, Thịnh Thế thật sự là một người rất tinh tế, khiến cho cô lập tức cảm thấy cuộc đời cô từ trước tới nay luôn muôn màu muôn vẻ, chưa bao giờ u ám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi