ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết.

Bà Thịnh nhìn chồng một hồi, sau đó nhìn sang con trai bằng sắc mặt khó coi, nói với giọng tức giận, “Nhị Thập, sao đầu óc con lại hồ đồ như vậy? Bây giờ nó và con đã ly hôn, lúc trước nó còn có quan hệ mờ ám với Hàn Thành Trì. Có phải con đã quên những gì nó làm rồi không, tại sao lại cứ dây dưa mập mờ với nó?!”

Thịnh Hoan sợ Thịnh Thế thật sự cãi nhau với ông nội và ba, cô vội đưa tay ra kéo vạt áo em trai lại, bảo anh không cần nói gì.

Ba của Thịnh Thế rất kiêu ngạo, không hề giảm chút giận dữ nào. Mặc cho vợ mình hết mực khuyên can, ông vẫn trừng mắt hung dữ với con trai, “Nhị Thập, tao nói cho mày biết, mày gây chuyện thế nào, mày ồn ào ra sao, tao đều có thể dễ dàng tha thứ. Chỉ riêng Cố Lan San, mày đừng hòng cưới nó vào cửa nhà này! Tao đã vì chuyện của nó và mày mà mất hết mặt mũi! Nói tóm lại, mày khỏi phải nghĩ liệu tao có đồng ý hay không! Thịnh Thế, tốt nhất mày sớm cắt đứt quan hệ với nó cho tao, bằng không tao sẽ ra mặt...”

Thịnh Thế vừa nghe ba nhắc tới người thương thì đã cảm thấy giận dữ vô cùng, nhưng sau khi nghe hết một tràng, cơn giận không thể nào buông xuống được nữa.

Anh vẫn còn nhớ, lúc trước khi Cố Lan San trả lại tiền bạc cho anh, trong số đó còn có một tấm chi phiếu do ba anh đưa cho cô!

Chẳng lẽ ông lại muốn dùng trò cũ hay sao?

Thịnh Thế lập tức đứng dậy, nhếch môi, cười lạnh lùng, mở miệng không chút lưu tình, châm chọc, “Ba sẽ ra mặt như thế nào?”

“Ba ra mặt bằng cách đưa một tờ chi phiếu, sau đó bảo cô ấy rời xa con phải không?”

“Trong mắt ba, con trai chỉ có giá trị bằng mấy tờ bạc thôi à? Mấy tờ bạc liền mua được con trai của ba từ trong tay của một người phụ nữ?”

Từ trước tới nay, miệng lưỡi của Thịnh Thế vốn đã độc. Lời anh nói ra, muốn bao nhiêu không nể mặt có mấy nhiêu không nể mặt.

Thịnh Hoan ngồi bên cạnh. Cô vừa dỗ Chung Trạch nín khóc, để bảo mẫu dẫn nó đi chơi. Thấy cuộc cãi vã bắt đầu, chuyện mà cô lo nhất đã xảy ra, cô lập tức đẩy đẩy em trai, “Nhị Thập, đó là ba em đó, em gấp cái gì chứ? Có gì thì từ từ nói!”

Thịnh Thế nghe chị mình nói vậy thì hơi giật giật khóe môi, ngậm miệng lại.

Ba của Thịnh Thế thấy anh đáp trả mình như vậy thì càng giận hơn, giọng nói càng lúc càng càng cất cao, “Mày nói chuyện với ta kiểu đó đó hả? Mày không biết xấu hổ, cả nhà họ Thịnh này không biết xấu hổ sao? Thằng trời đánh! Tao không tin tao không quản được mày! Mày đã dám nói với tao như vậy, không cưới nó thì không được, vậy tao nói cho mày biết, mày muốn cưới con nhỏ đó, không có cửa đâu! Tao cho mày ba ngày, tốt nhất mày nên cắt đứt quan hệ với nó, nếu không thì đừng trách tao không lưu tình!”

Điều Thịnh Thế sợ nhất chính là người nhà họ Thịnh đối phó ra mặt với Cố Lan San.

Cô ấy nhỏ bé và yếu ớt, lại vô tội, thế giới này đã có quá nhiều người rời bỏ cô ấy, bây giờ cô ấy chỉ có mình anh. Anh kiên trì lâu như vậy vẫn không buông bỏ cô ấy, bây giờ sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi