ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Nhưng mà anh thật sự muốn buông bỏ tín niệm mình đã luôn tin tưởng từ trước hay sao?

Sau khi anh được sinh ra không lâu, đã quen biết Cố Ân Ân lúc đó vẫn là một đứa bé nằm trên giường khóc oa oa, sau đó cùng tay dắt tay đi nhà trẻ, tiểu học, cùng nhau làm bài tập, cùng chơi trò chơi, cùng nhau vào trung học. Khi đó, còn có một cậu bạn yêu sớm viết thư tình cho cô, anh còn lấy thân phận hôn phu của Cố Ân Ân đi gặp tên đó đàm phán, muốn bạn học nọ tránh xa Cố Ân Ân một chút. Sau đó bọn họ nắm tay, bọn họ ôm, bọn họ cùng lên trung học, bọn họ có lần đầu tiên bên nhau vào mùa đông đầy tuyết, bọn họ hoàn toàn bắt đầu yêu, tiếp theo lại cùng nhau thức khuya phấn đấu học tập, cùng nhau làm visa ra nước ngoài học, sống nương tựa lẫn nhau ở nơi đất khách quê người.

Toàn bộ suốt 27 năm a...... Khoảng năm 27 a...... Anh biết cô lâu như vậy, yêu lâu như vậy, từng ngày từng ngày, từng năm từng năm, chưa từng thay đổi, đó là chuyện cần bao nhiêu kiên nhẫn mới có thể làm được, nhưng mà bọn họ vẫn vượt qua được.

Hiện tại, khi anh đang sắp cùng cô quay trở lại để làm lại lần nữa, thế nhưng anh lại phát hiện mình dao động.

Hàn Thành Trì nghĩ, anh làm sao vậy chứ? Anh muốn làm gì đây? Anh cứ bỏ qua Cố Ân Ân, bỏ qua 27 năm của bọn họ như vậy sao? Anh có thể cam tâm sao?

Hàn Thành Trì không có phản ứng.

"Anh ơi......" Một người con trai giơ tay lên, đẩy Hàn Thành Trì một cái.

Hàn Thành Trì hồi hồn, sau đó đáy mắt có hai giọt trong suốt lệ lộp bộp rơi xuống, rơi vào chìa khóa xe của anh. Anh lập tức mở to hai mắt, nhặt chìa khóa xe lên, nắm trong lòng bàn tay. Nước mắt anh rơi xuống lập tức dính ướt lòng bàn tay, anh cũng không nói chuyện với người gọi anh hồi hồn trở lại, liền vội vã đi tới xe của mình, mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào.

Hàn Thành Trì vào xe, nhưng không có lái xe đi ra ngoài, anh muốn hút thuốc, lại phát hiện mình bỏ đi quá nhanh từ chỗ Cố Ân Ân, đã bỏ quên bao thuốc ở chỗ cô mất rồi. Anh bắt đầu lục lọi trong xe, lục hồi lâu, cũng không tìm được một hộp thuốc nào. Lúc anh đang định chuẩn bị xuống xe tìm siêu thị mua thuốc lá, ngón tay lại chạm tới một cái hộp thô ráp.

Anh nghiêng đầu, nhìn một cái, sau đó ánh mắt thì trở nên ngập ngừng, anh cầm hộp gấm tới trước mặt, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là vòng tay Cartier.

Đây là chiếc vòng tay tặng năm mới, biểu trung cho ý "Cảm tạ".

Cái vòng tay này, anh vừa nhìn thấy là mua ngay.

Cũng vì cái tên này mà anh muốn mua.

Lúc anh nghe đến ý cảm ta, anh liền nghĩ đến Cố Lan San, trong đầu anh không hiện lên vẻ đẹp, nụ cười, sự cao ngạo hay vẻ hoàn mỹ của cô, mà chính là hình ảnh Cố Lan San tóc rối loạn ngồi trong tứ hợp viện cũ nát, ngồi giặt giũ chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Anh không biết mình bị làm sao, cả người giống như người chết vậy. Thời khắc duy nhất cảm thấy ấm áp và ý thức bản thân còn sống chính là nhớ tới hình ảnh đó.

Cái vòng tay này anh muốn đưa cho Cố Lan San, nhưng năm mới đã qua được 8 ngày, anh vẫn chưa tặng được.

Anh nghĩ, khi anh đưa cái lắc tay đưa cho Cố Lan San, cô sẽ có vẻ mặt gì?

Cô sẽ thấy hiếm lạ sao?

Cô hẳn là không hiếm lạ gì đâu.

Bên cạnh cô có một Thịnh Thế mạnh hơn anh gấp 100 lần, làm sao cô có thể thấy thích một chiếc vòng tay tầm thường mà anh tặng chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi