ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Edit: Thu Lệ

Trong hai mươi bốn giờ qua, Thịnh Thế đã nói những lời này không dưới một trăm lần rồi.

Nhưng mà anh phát hiện, mỗi khi anh nói những lời này đều vẫn cảm thấy vô cùng rung động!

Cố Lan San nghe được câu này, mở trừng hai mắt nhìn Thịnh Thế, ánh sáng trong mắt vô cùng trong suốt, dưới khúc xạ của ánh đèn dịu dàng trong phòng bệnh, trong mắt cô chỉ có một màu sắc mềm mại.

Chỉ là, thân thể của cô cũng đang nhẹ nhàng run rẩy, suýt nữa ngã xuống giường bệnh.

Thịnh Thế vội vàng thả chén cháo xuống, giơ tay lên cần thận ôm Cố Lan San vào trong ngực của mình, sau đó anh phát hiện thân thể của cô run rẩy vô cùng lợi hại, mà tay của anh còn run lên bần bật hơn cả thân thể cô!

Cố Lan San vùi vào trong ngực Thịnh Thế, bên tai vẫn còn nghe tiếng nổ vang, cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào.

Đây là lần thứ ba cô mang thai.

Lần đầu tiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, lần thứ hai là thuận theo tự nhiên, cô đều không có cảm giác đặc biệt gì lớn, chỉ là lúc đứa bé mất đã khiến cô cảm thấy đau đơn thấu tâm can.

Hai lần trước, cô đều chưa được hưởng thụ cảm giác mang thai, hoặc là nói, khi đó không có tình yêu, sống chết cũng có vẻ vô vị tẻ nhạt như vậy.

Bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, cô mang thai đứa bé của người đàn ông cô yêu nhất.

Hơn nữa còn là hai.

Có vui mừng, có chờ đợi, có hưng phấn, còn có...... Căng thẳng.

Cố Lan San cảm thấy đầu mình đã bị tin tức này làm cho ngu ngơ, trước đó cô đã trông ngóng mình có thể mang thai như thế náo, cô còn nghĩ tới muốn đi kiểm tra, nhưng cô còn chưa kịp đi bệnh viện kiểm tra thân thể của mình, nhưng Quan Âm Bồ Tát đã phá lệ cho cô hai niềm vui vào đầu năm mới.

Cố Lan San cảm thấy trong ngực tràn đầy vui mừng, cảm xúc của phụ nữ dễ dàng bị kích động, bây giờ cô mang thai hai đứa bé, cho nên một kích động bây giờ lại thành gấp lần, nước mắt liền rơi xuống tí tách.

Cũng may Tôn Thanh Dương có nói trước với Thịnh Thế, tình hình của Cố Lan San tương đối đặc biệt, mỗi phản ứng bây giờ của cô đều là triệu chứng khi mang thai, có vẻ tương đối sớm, có thể nguyên nhân do thể chất của cơ thể, cần phải đối xử đặc biệt.

Cho nên, lần này Thịnh Thế thấy Cố Lan San khóc, cũng không luống cuống tay chân như trước, ngược lại giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, từng chữ từng câu bắt đầu dụ dỗ: “Sở Sở, tem đừng khóc nha, em khóc sẽ không tốt cho bảo bảo, hơn nữa em lại có đến hai bảo bảo, em thích khóc như vậy bảo bảo sẽ chê cười em đấy!”

Cố Lan San quả thật ngừng khóc, chỉ còn thút tha thút thít, Thịnh Thế giơ tay lên, lau nước mắt cho cô, dụ dỗ cô ăn cơm.

Khi Cố Lan San không biết mình mang thai, cả người vẫn hoạt bát vui vẻ, bây giờ biết mình mang thai, hơn nữa còn là hai, bị dọa sợ đến nỗi sau khi ăn cơm xong liền nằm yên trên giường không dám động đậy, không dám nằm nghiêng, cũng không dám nói, chỉ dám nằm ngửa ngay ngắn.

Thỉnh thoảng, đặt tay lên bụng, vuốt vẻ vùng bụng bằng phẳng, cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, nghĩ như thế nào cũng không dám tin tưởng, bên trong lại đang mang hai bảo bảo nhỏ.

Cố Lan San không khỏi cẩn thận, dẫn đến buổi tối, lúc cô muốn xuống giường đi vệ sinh cũng run rẩy, cô cảm giác mình như vậy có thể sẽ bị ngã xuống, liền nâng mắt nhìn Thịnh Thế, tìm kiếm trợ giúp, để cho anh ôm cô đi.

Thật ra thì, suy nghĩ của phụ nữ có thai rất khó hiểu, sau khi Thịnh Thế ôm cô lên không trung, cô còn trợn tròn mắt không giải thích được, nhìn Thịnh Thế hỏi: “Nhị Thập, anh nói xem các bảo bảo có sợ độ cao không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi