ĐOẠT HÔN 101 LẦN

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Thịnh Thế nhìn Cố Lan San, mùa hạ sắp đến gần, bầy trời ngoài cửa sổ xanh mướt, ánh mặt trời buông xuống, trong lòng Thịnh Thế, lại cảm thấy lòng tham không đáy nổi lên.

Thịnh Thế giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Cố Lan San một cái, từ lúc 11 tuổi đã gặp cô, sau đó dần dần nhìn cô lớn lên, xinh đẹp đến nhường này, chậm rãi nhắm lại đôi con ngươi, sau đó phác thảo hình dáng nàng khi trưởng thành trong đầu.

Thịnh Thế đang đợi Cố Lan San tỉnh lại, ấn đường vẫn luôn nhíu lại thật chặt, anh không phải người thích hút thuốc, nhưng lúc anh phiền não, lại thích hút thuốc, hưởng thụ ni-cô-tin ngập tràn vòm họng, mang tới cảm giác cay đầy kích thích, có thể nhẹ nhàng xóa bỏ sự đau đớn trong lồng ngực trái kia.

Nhưng khi anh sờ sờ túi, mới nhớ tới kể từ ở chung một chỗ với Cố Lan San, thì không cần thuốc lá để gây mê bản thân nữa.

Thịnh Thế cứ duy trì vẻ mặt đờ đẫn cứng ngắc như vậ, nhìn chằm chằm Cố Lan San trên giường, mặc cho thời gian tí tách như nước chảy, mãi cho đến bốn giờ chiều, lúc mặt trời lặn đằng tây, hàng lông mi thật dài của Cố Lan San mới khe khẽ chớp, từ từ mở mắt.

Ánh mắt Cố Lan San nhìn trần nhà hơi dừng lại một lát, sau đó giống như nhớ ra cái gì, giơ tay lên theo bản năng sờ bụng của mình một cái, mặc dù rất bình thản, nhưng cũng không phát hiện cái gì khác thường, lúc này Cố Lan San mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó liền đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, trông thấy Thịnh Thế còn đang ngẩn người.

Cố Lan San cũng không chú ý tới thần thái của Thịnh Thế có chỗ nào khác lạ, cô chỉ nhìn đến người mà bản thân có thể ỷ lại, lại nghĩ đến mình suýt nữa mất con, sợ đến mức khiến cả người cô lập tức trở nên yếu đuối, cô vén chăn lên, chợt nhào vào ngực Thịnh Thế, ôm eo anh, ngửi thấy mùi đặc trưng trên người anh, nghe tiếng tim đập thình thịch đầy sức sống của anh, trái tim Cố Lan San dần dần bình yên trở lại.

Thịnh Thế bị cô ôm một cái như vậy, cũng tỉnh lại, cảm thấy thân thể mềm mại của cô gái vùi ở trong ngực mình, anh liền cúi thấp đầu, thấy khuôn mặt ỷ lại của Cố Lan San vùi ở trong ngực anh, trong lòng chẳng có chút cảm xúc

Nhưng mà, Thịnh Thế vẫn cưỡng ép nặn ra một nụ cười, giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, hỏi: “Cảm giác người như thế nào? Có muốn nghỉ ngơi nữa hay về nhà?”

Cố Lan San nghe lời cảm thụ tình trạng thân thể mình một chút, cảm thấy hình như không có vấn đề gì, liền lắc đầu một cái, nói: “Em đói rồi, bây giờ chúng ta về nhà đi.”

“Được.” Thịnh Thế đáp một tiếng, lại ôm Cố Lan San trở về giường bệnh, sau đó cúi người, nhặt giày của cô lên, để cô đi.

Lúc đi giày, chân Cố Lan San khẽ run một cái, khi anh cầm lòng bàn chân cô, cô cảm thấy nhột, cười khanh khách hai tiếng, Thịnh Thế ngẩng đầu lên, thấy Cố Lan San nở nụ cười, trong lòng càng thêm buồn bực, đến lúc cuối cùng thắt dây giày cho Cố Lan San, sức lực hơi lớn, khiến Cố Lan San hít vào một hơi, kêu đau.

Thịnh Thế vội vàng luống cuống tay chân buông lỏng dây giày cho Cố Lan San, miệng khẩn trương nói: “Sở Sở, thật xin lỗi, anh không cố ý.”

Cố Lan San không nói gì, chỉ nhìn Thịnh Thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi