ĐOẠT THẾ TRANH THIÊN



Ba người đi được một đoạn, trước mặt ồn ào chạy đến hai bóng dáng, một tráng niên một thiếu niên.

Thiếu niên kia là A Đẩu, tráng niên nọ mặt có nét hơi giống Lưu Bình, có điều trong trẻ hơn da dẻ hồng hào, thân thể cường tráng, mái tóc đen mượt mà độ tuổi chỉ tầm chưa đến bốn mươi.
Đan Đồng còn nghĩ tráng niên kia là huynh trưởng của A Đẩu.

Hàn Phi nhoẻn miệng cười.
Hai người kia đến nơi, dừng cách bọn hắn năm thước, đồng loạt đầu gối chạm đất, thấp điệu hành đại lễ, điệu ngữ thành tâm nói:
- Tạ ân công ra tay tương cứu, bọn ta cả đời này nguyện theo hầu hạ.
Hàn Phi khí độ vội vàng, vung tay chặn đến, không chút giả trân can:
- Lưu thúc nặng lời rồi, chỉ là tiện tay không đáng nhắc tới, mau mau đứng lên.
Đan Đồng tiến đến đỡ phụ tử Lưu Bình dậy, ngữ điệu đùa nghịch lại như tiện miệng hỏi:
- Ngươi là Lưu Thúc sao? Ta thấy có điều không đúng lắm!
Lưu Bình vẻ mặt khó xử, đang chăm chú hướng Hàn Phi, cũng không thể không trả lời Đan Đồng, Y chuẩn bị mở lời.

Hàn Phi nhận diện Đan Đồng thiếu lễ, mắng đến nhắc nhở:
- Đan Huynh đừng làm loạn!
Đan Đồng đen mặt, cười gượng nhảy qua một bên thăm hỏi A Đẩu.
Hàn Phi thay đổi khí độ, niềm nở nói tiếp:
- Không biết Lưu thúc hiện tại tu vi gì?
Lưu Bình hiểu rõ Hàn Phi đang quan tâm quá trình kia tiến triển thế nào, không muốn chậm trễ trả lời càng không muốn trả lời thiếu phong độ gây ấn tượng không tốt với người mình đang xem trọng.

Liền vận năm thành khí lực, cánh tay nâng lên lòng bàn tay lơ lửng một thủy cầu bán kính một thước, thu tay ôm quyền mà thủy cầu vẫn còn ở đó, không tan.


Lời lẽ từ tốn thành thật:
- Bẩm ân công, ta hiện tại Luyện Khí Cảnh cửu tầng.
Hàn Phi nhìn thủy cầu, nhẹ hơi nói ra hành động của Lưu Bình, ngữ điệu tán dương.
- Dẫn khí tích hệ, Luyện Khí Cảnh ngũ tầng.

Khống hệ thành hình, Luyện Khí Cảnh cửu tầng.

Chính là như vậy.

Không nghĩ chỉ trong hai ngày, Lưu thúc đạt được điểm tốt kia.
Vị trí tổn thương trong cơ thể Lưu Bình trước kia, điều trị theo cách Hàn Phi chỉ định tựa kinh mạch tổn hại bị tắc nghẽn, hư đứt.
Linh Dược đến kết nối lại, bơm căng ra, chịu đựng được đau nhức đồng thời hấp thu không bỏ sót dược hiệu, sau khi hồi phục tiếp tục chuyển hoá dược lực tàn dư thúc đẩy tu vi đột phá lên.

Lưu Bình tăng liền ba tiểu cấp, nếu để hắn tự tu luyện không có 10 năm khó đạt được.
Lưu Bình quơ tay, thu lại thủy cầu, ôm quyền thấp điệu:
- Điều là Ân Công ban cho, xin cho ta được phép làm chân sai vặt, chỉ mong Đẩu nhi được đi theo ngươi nghe chỉ điểm.

— QUẢNG CÁO —
Liễu Lịch một bên nhảy loạn, với hắn Luyện Khí Cảnh cửu tầng xác thật cường giả.

Liền chấn kinh thầm thán:
“Ở Phụ Thành cấp bậc này xem như là cao thủ đứng hạng ba, bỏ qua tu vi nói đến khí hệ từng loại cũng có phân chia Phong hệ, Thuỷ hệ, Hoả hệ là được coi trọng nhất, vậy mà vẫn xin làm chân sai vặt, Lão Đại hắn còn chưa muốn nhận.”
“Trời đất, ta đang nhìn thấy cảnh tượng gì?.

Không đúng, nếu cường giả kia cũng làm chân sai vặt cho Lão Đại, vậy theo quy tắc hắn đến sau phải làm tiểu đệ của ta.

Há há, Lão Đại tài lực hùng hậu, đến cường giả kia còn phải cuối đầu xin làm tuỳ tùng, ta cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn, phải ôm thật chắc cái bắp đùi lớn này.”
Trước kinh nghi sau tự luyến, tuy chỉ nghĩ trong lòng, mà cảm xúc quá đặc dẫn đến bộc lộ qua bề mặt, chẳng kém Đan Đồng khi nghĩ về tiên nữ bao nhiêu.

Khó tránh chú ý của nhiều người, Hàn Phi gắt giọng:
- Ngươi còn chưa đi!
Liễu Lịch cúi chào đầy lễ phép, lớn giọng thưa:
- Lão Đại tại thượng, thuộc hạ nhanh chóng đi xử lý việc ngài giao!
Dứt lời đắc ý, tung tăng rời khỏi.
Hàn Phi hoà nhã nói với Lưu Bình:
- Bọn ta còn chưa có ý ở đây lâu.
Lưu Bình nhìn theo bóng lưng Liễu Lịch, một tia gen tị ẩn hiện trong đấy mắt.

Thái độ càng khẩn khiết:
- Ân Công có việc gì sai bảo, phụ tử ta tuyệt đối tận trung tận lực làm.
Hàn Phi mắng thầm Liễu Lịch:

“Cái tên tiểu tặc này thật biết nhiễu sự.”
Ngữ khí ôn hoà, hướng câu chuyện qua vấn đề khác, hỏi:
- Lưu thúc hiện tại thật sự không có dự tính gì ư?
Lưu Bình nhanh miệng đáp:
- Quả thật mong Ân Công thu nhận phụ tử ta, bằng không ta chỉ còn cách tập hợp huynh đệ cũ, mở ra thế lực nhỏ làm chút sinh ý.
Hàn Phi khẽ gật đầu, nhiệt tình cổ vũ:
- Ồ, vậy thì Lưu thúc cứ đi làm việc nên làm, A Đẩu có thể theo bọn ta vui chơi một đoạn, ngày bọn ta rời đi liền trả lại cho ngươi.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phi không có ý thu nhận Lưu Bình, càng biết đối phương vì trả ân mà đến, thật ra trong lòng đã có ý riêng, nhưng vì kẻ này trước sau nghĩa cảm, không lòng vòng từ chối ngược lại thẳng thừng sẽ khó buông ra.
Lưu Bình đồng tử nhảy nhót, thoáng chần chừ, rồi cũng thở phù một cái dạng chấp thuận, lớn tiếng với A Đẩu:
- Còn không mau đa tạ Ân Công!
A Đẩu đại lễ làm theo.
Lưu Bình xuất ra Túi Trữ Vật bên trong có 2000 Linh Thạch, dâng đến:
- Vội vã đến chỉ kịp mang theo chút thành ý, mong Ân Công không chê nhận cho!
Đan Đồng thoáng nghĩ:
“Mấy hôm trước bọn hắn còn nghèo túng,mà nay có thể tuỳ tiện xuất ra mấy ngàn Linh Thạch, có thể là tạm vay đâu đó, nhưng cũng là hắn có tư cách để vay, giờ ta đã hiểu lời Hàn Phi nói, thực lực mới tồn tại, tài phú chỉ là vật ngoài thân, ta phải chăm chỉ tu luyện mới được.”
Hàn Phi bên này lại ngẫm:
“Lưu Bình thật có thành ý, ta còn không nhận, e là hắn không để yên.”
Trầm ổn đáp:
- Lưu thúc, ngươi đưa cho A Đẩu đi, xem như là chi phí sinh hoạt của hắn.

Về sau cần việc ta chạy đến tìm thúc.
Lưu Bình làm theo ý, lại hỏi thêm:
- Ân Công, hiện tại muốn đi đâu làm vì tìm gì sao?
Hàn Phi dùng câu hỏi thay lời đáp:
- Lưu thúc có biết khảo sinh Võ Phủ kia là như thế không?
Lưu Bình nhanh nhảu:
- Bẩm Ân Công, Phụ Thành có một nơi gọi là Sàn Thí Khảo Sinh Võ Phủ, ba tháng mở một đợt, người dưới ba mươi tuổi, tu vi tương đương Luyện Thể Cảnh tầng tám thông qua khảo thí liền trúng tuyển, mỗi lần mở ra có đến mấy vạn người tranh dành, mà số lượng chỗ chỉ có 500.
Đan Đồng trợn mắt, hô:
- Mấy vạn người tranh dành 500 vị trí!

Lưu Bình gật cười:
— QUẢNG CÁO —
- Tuy vậy vẫn có cửa sau, 400 chỗ được các thế lực mua lại sau đó bán ra.

100 chỗ kia, phải dùng thực lực mà có được.
- Nếu Ân Công hứng thú với vị trí kia, ta tự có cách mua ra ba chỗ cho các vị.

Thế nhưng nếu tu vi còn chưa đạt, chỉ tạm chút danh bên này ngược lại chịu thiệt khi qua kia.
Hàn Phi hỏi:
- Nếu người có được vị trí kia, ngày họp quân sang đó lại muốn từ bỏ không đi, Võ Phủ liệu có phiền toái gì không?
Lưu Bình ngẫm nghĩ xong nói:
- Từ xưa đến nay chưa gặp trường hợp có kẻ tự nguyện từ bỏ, trừ khi bị ép buộc nhường lại cho kẻ khác thôi.

Dĩ nhiên sẽ nhận lại một khoản tài phú tương ứng.
Hàn Phi điềm đạm:
- Ra vậy, ta cũng chỉ hiếu kì hỏi đến!
Lưu Bình lặng im một lúc, bộ dáng nửa muốn nửa không, cuối cùng hỏi:
- Thật ngại quá Ân Công, ta có điều muốn mạo muội!
Hàn Phi ánh mắt đón đến.

Lưu Bình rụt rè:
- Là Linh Dược trước đó Ân Công để lại cho ta ba bình, loại đó nếu ngươi còn nhiều có thể giao cho ta phân phối, đảm bảo thu về tài phú không nhỏ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi