ĐOẠT THẾ TRANH THIÊN



Tên Chấp Sự miệng há lớn, lời lẽ vang vọng tựa muốn cho mọi người biết chính mình trách nhiệm công việc rất cao, càng là dứt khoát mạnh tay với mọi tình huống đối nghịch với Đan Các.
Thiết lão xét về lý, bản thân không thể cãi, nhìn đến thái độ đối xử, nhịn không được chau mày mắng:
- Hỗn láo, chỉ chức Chấp Sự nhỏ dám lỗ mãng với khách lớn.
Lời ra, lão kèm theo khí lực dằn mặt đối phương.

Chức vụ Chấp Sự tu vi sàng sàng Nhập Đạo Cảnh sơ kì chẳng qua ưu tú lẫn phân tranh thắng được trong dòng chính thế gia nào đó mà có vị trí này.
Hàn Phi phất tay cản lại, nhoẻn miệng cười, nhẹ lời khiêu khích:
- Cần gì cứ nói với ngươi? Đan Dược tam phẩm là thứ mà Chấp Sự nho nhỏ như ngươi biết được sao!
Chấp Sự chột dạ:
“Nếu sự tình Đan kia là thật, bộ dáng hiện tại của bọn hắn cũng khá ung dung, lỡ là đại diện của thế lực nào đấy đến đặt trước, ta ngăn cản chính là ta sai, bị xử tội cũng không nhẹ, chi bằng cho bọn hắn đến gặp Trưởng Lão, bọn hắn là kẻ làm loạn, Trưởng Lão tự khắc xử lý.

Đây là mượn đại đao trảm Ruồi, ta cũng không liên can.”
Trong lòng cười nham hiểm, ngoài mặt chuyển thái độ, ngữ điệu thân thiện:
- Là ta lo nghĩ nhiều, hai vị thông cảm.

Nào..

nào, để ta dẫn các vị đến phòng Trưởng Lão!
Tầng hai của Lầu Các, đi vào hành lang yên tĩnh lác đác vệ binh canh gác, Chấp Sự kiến đáo cười thâm độc, gõ cửa một gian phòng, chắc giọng vọng lời:
- Trưởng lão đại nhân, có mấy vị khách đến đặt lượng lớn Đan Dược, nói gặp ngươi mới làm ra sinh ý.
Trong phòng giọng điệu một lão nhân truyền ra:
- Vào đi!
Chấp Sự mở cửa dẫn hai người vào, kiến trúc phòng này thật độc đáo, bên ngoài nhìn giản dị tưởng chừng phòng ốc đơn sơ kèm chút nóng nực, nào ngờ bên trong rộng rãi thoáng đãng, sạch sẽ thơm mát.
Trước mắt bọn hắn là một lão nhân tuổi ngoài 80, râu tóc bạc trắng ngang ngực, ánh mắt tang thương cảm giác vô động lại như nhìn rõ mọi vật, thấu tỏ lòng người.


Bọn Hàn Phi đứng im lìm, không nói cũng chẳng chào.

Lão giả hiểu ý, nói với Chấp Sự:
- Ngươi lui ra đi.
Sắc mặt gã Chấp Sự lộ rõ bực bội, Y còn đang muốn tận mắt chứng kiến đám Hàn Phi đắng mặt van lạy xin tha.

Do dự đắn đo, bàn chân khẽ động mà lại chưa muốn chuyển dời.
Trưởng Lão nọ nhìn ra có điểm không đúng, gằn giọng:
- Sao ngươi còn chưa đi!
Chấp Sự hoảng loạn, ôm quyền rời khỏi.

Miệng chửi thầm:
“Khốn kiếp, lão tử không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Tuy là bực tức, trách nhiệm cũng không bỏ, ra ngoài khép cửa lại nhẹ nhàng.
Trưởng Lão nọ điềm đạm:
- Bây giờ có thể nói chưa.
Hàn Phi lên tiếng:
- Không phải đặt Đan, mà ta muốn bán ra Đan Phương.
Trưởng Lão nhận diện Thiết lão khom cúi phía sau, cũng thoáng giật mình, lâu rồi lão mới nhìn sai vị trí khách, bỏ xuống mấy quyển sách trên tay, ánh mắt đánh giá, ngữ điệu thưởng thức:
- Ồ, ngươi có thể lấy ra được Đan Phương gì?
Hàn Phi lạnh nhạt lấy ra hai bình Thần Dược cấp 1, nói:
- Ngươi gọi hai tên lính gác bên ngoài vào được không!
Trước khi vô đây, Hàn Phi để ý mấy tên ngoài cửa không tính là lính gác, cùng lắm chạy vặt đưa thư, tu vi bọn hắn sàng sàng Luyện Thể Cảnh lục tầng.
Trưởng lão truyền âm gọi hai tên vào, Hàn Phi phát cho mỗi người một bình, nói:
- Uống giải khát đi!
Hai kẻ kia nhìn Trưởng Lão, lão không tin trước mặt mình có người dám dở trò, biết đối phương làm ra hành động quyết đoán thử thuốc, lão gật đầu ra hiệu.

Hai kẻ kia yên tâm một hơi uống sạch, bọn hắn cũng ngờ ngợ là thử thuốc, Trưởng Lão đã ra dấu không thể cãi lời.

Vị trí như bọn hắn, sai sót phạm tội, nhẹ bị đuổi việc, nặng bị giết chết.

Tuy chỉ là đưa thư, trong công việc này từ ngoại tài đến mặt mũi, bọn hắn thu về không ít.

Chưa nói làm theo lệnh cấp trên, thiệt hại sinh mạng vừa được vinh danh, người nhà của bọn hắn cũng được thưởng một khoản tài phú không nhỏ.
Đang nói là hàng Quản Sự trở lại, điều động.

Làm việc cho chức vị càng cao, thưởng càng lớn.

Cho nên tình huống này bọn hắn cầu được Trưởng lão sai đi chết, e là còn phải dành nhau.
Thời gian ba cái hít thở sau, cả hai đột phá đến thất tầng, năng lượng tỏa ra chưa dừng lại, tính từ thất tầng sơ kì lên trung kì, hậu kì, đỉnh chóp mới thôi.
Thiết lão đắc ý, Hàn Phi lạnh nhạt như không, Trưởng Lão hít một hơi lạnh trán rịn mồ hôi, chờ khi hai tên kia ổn định, căn dặn:

- Các ngươi ra ngoài, đóng chặt cửa không cho ai vào, chuyện vừa xảy ra không được tiết lộ, nếu sai phạm liền chết, người nhà các ngươi cũng không thu được đồng nào từ khoản bảo hiểm.
Hai tên xám ngoét mặt mũi, vội vàng thề thốt, không quên bái tạ hai người Hàn Phi, mới nhanh chân rời khỏi.
Trưởng Lão ngữ điệu thân thiết như gặp quý nhân:
- Hai vị mời theo ta vào trong.
Lão quay lưng đi, bức tường phía sau như một cánh của mật thất có cơ quan mở ra, lộ diện gian phòng khác diện tích lớn hơn gấp mười, còn có cửa sổ rộng chín mét ngang nhìn thông ra ngoài.
Thiết lão ghi nhớ đường hướng kiến trúc, lẩm bẩm:
- Nơi này là trung tâm của tầng hai.

Các phòng ở đây, không ngờ lại liên thông với nhau.
Trưởng Lão đi bên cạnh, vui vẻ giao thiệp:
- Các hạ tầm nhìn không tệ.
Giữa phòng có một bàn làm việc sang trọng, nơi đó có lão giả tuổi tầm 60 bộ dáng lão sư, lão vận lam y, râu tóc hai phần điểm bạc.
Trưởng lão vội bước đến gần trình bày sự việc bên tai.

Lão giả nọ đồng tử u tĩnh chợt bắn ra tinh quang, trầm giọng:
- Tại hạ Tạ Bình Mình, vị trí Phó Các, Các Chủ là đại sư huynh của ta, hiện tại không có mặt.

Đan Phương bán thế nào cứ việc nói với ta.
Hàn Phi thong thả:
- Cũng không tính là bán, ta muốn hợp tác chia lợi nhuận.
Phó Các nhíu mày:
- Ồ, các hạ muốn hợp tác kiểu gì?
Hàn Phi bình thản:
- Đan Phương giao các ngươi, trừ khoản Linh Thạch vốn phải chi cho Thảo Dược, trong một tháng tính 10 vạn bình đầu tiên, lợi nhuận ta chỉ lấy năm phần.

Đông Hoàng Thành có tới mấy trăm triệu người, chưa tính ngoại nhân.

Trong đó tám phần là Luyện Thể Cảnh võ giả, còn việc mỗi người có thể mua số nhiều dự trữ.
Phó Các nhẩm tính một chút liền ra, xúc động khó giấu, hỏi:
- Ngươi có cam kết chỉ bán Đan Phương cho mình bọn ta không?

Hàn Phi vờ do dự, thoáng chốc lại gật đầu:
- Dĩ nhiên!
Phó Các vui vẻ:
- Thành giao! Mời ngươi xuất Đan Phương, ta kiểm tra một lượt.
Hàn Phi lấy giấy bút viết ra Đan Phương gốc, bớt vài phần phụ Thảo, giảm dược hiệu.

Luyện Thể Cảnh chỉ có thể dùng một bình, tăng một tầng, một lần.
Phó Các, Trưởng Lão đồng dạng sửng sốt:
“Bây giờ mới viết? Không phải gà mờ thì cũng là thần thánh một phương.”
Thời gian 10 hơi thở, Hàn Phi cố tình viết lâu ra, Đan Phương hắn đã thuộc lòng, lý nào cần suy nghĩ.

Khống lực đưa đến, Phó Các đọc nội dung trong giấy mà ngỡ ngàng.

Bên trong phân tích tỉ mỉ kinh nghiệm, quá trình, đây thuộc dạng Bảo Phương, chỉ cần đủ cấp bậc có thể tự luyện, không cần có người chỉ điểm.
Phó Các đập bàn cười ha hả, mắt nhìn mẩu giấy, tán dương thành lời.

Bình thường hắn cứ lãng đãng cô tịch cảm xúc, Trưởng Lão thường gặp cũng ít khi thấy qua thái độ phấn khởi kia.
- Tinh diệu.., đây xác thật Bảo Phương.
- Ngô Trưởng Lão, đem đến cho vị kia Thượng Khách Lệnh Bài.
Trưởng Lão bên cạnh cẩn tuân rời đi, trong đầu mảng lớn tò mò đến phát điên, cơ mặt hiện rõ co quắp:
“Đan Phương tinh diệu mức nào? Đến Thượng Khách Lệnh Bài cũng đem ra tặng.

Cả Đan Các chỉ có tám cái, tính cả người này, mới năm người được nhận.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi