ĐOẠT VỊ

Edit: Ryal

Giang Thạch tỉnh lại trên giường bệnh.

Trợ lí của cậu ngồi bên mép giường, giọng chị Khương đang nói chuyện với ai đó vọng vào từ hành lang, không thấy bạn học của anh nha sĩ kia đâu cả.

A, đúng rồi, cậu còn chưa hỏi tên người ấy cơ mà.

Trợ lí thấy Giang Thạch đã tỉnh thì thấp giọng hỏi cậu có cần gì không, có thấy khó chịu không.

Giang Thạch hơi quay đầu, không đáp.

Trợ lí đi rót nước cho cậu.

Một chốc sau, chị Khương đẩy cửa bước vào.

Chị thấy Giang Thạch đã tỉnh thì thở phào: “Ơn trời, em không sao chứ Tiểu Thạch?”.

Giang Thạch lắc đầu.

Thực ra cậu có sao, nhưng không thể nói với người khác được.

Trợ lí đưa nước cho cậu, Giang Thạch ngồi dậy uống hai ngụm.

Cổ họng đã êm, cậu mới cất lời: “Chị Khương ơi, cái anh…”.

Cậu ngập ngừng như thể đang lựa chữ, chị Khương liếc cái đã hiểu ngay: “Em hỏi bác sĩ Giản ấy à? Anh ta đưa chúng ta tới bệnh viện, thanh toán tiền thuốc xong thì đi luôn rồi, hình như là có việc gấp”.

“Vâng”. Giang Thạch nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Sao anh ấy lại trả tiền thuốc?”.

Chị Khương biết thân thể Giang Thạch chẳng làm sao, việc đột nhiên ngất xỉu cũng chẳng mấy liên quan đến hành động giúp bắt trộm, người tên Giản Dịch kia đưa họ tới bệnh viện là điều dễ hiểu.

Nhưng chắc anh nghĩ mình phải chịu trách nhiệm phần nào nên cứ đòi trả viện phí mới yên tâm.

Chị Khương không từ chối, bởi thật ra chị cũng hơi bực – cái kiểu lao ra của Giang Thạch làm chị hết cả hồn, thôi cứ để bác sĩ chịu trách nhiệm đi.

Vả lại rõ ràng anh cũng không thiếu tiền, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Giang Thạch lại không nghĩ vậy.

Cậu biết rõ tại sao mình đột nhiên bị đau đầu, nên hoàn toàn không muốn để người khác giúp trả tiền thuốc men.

Giang Thạch xin số của Giản Dịch ở chỗ chị Khương, cậu muốn chuyển tiền cho anh, chị Khương khuyên ngăn không được.

Tiểu Thạch đúng là người cũng như tên, ở một mặt nào đó, cậu cứng như đá vậy.

Chị Khương đưa rồi cũng phải dặn một câu: dù sao cũng là người lạ, đừng qua lại nhiều, vớ vẩn là bị lừa đi mất đấy.

Giang Thạch ngoan ngoãn đồng ý.

Tuy cậu thích người đẹp nhưng vẫn biết đề phòng chứ – nhưng lúc người ta không đứng trước mặt cậu thì thế thôi.

Giang Thạch không ở lại bệnh viện lâu, dù sao cậu cũng chẳng có vấn đề gì.

Cậu cũng không liên hệ với Giản Dịch ngay. Chị Khương bảo người ta bận cơ mà, giờ nhắn tin lỡ làm phiền anh ấy thì sao?

Hôm nay cậu nghỉ học, chiều cũng không có lịch trình gì, chị Khương cũng sợ sệt tưởng cậu phải chịu áp lực quá lớn nên thả cho cậu nghỉ nửa ngày.

Giang Thạch về nhà, nhốt mình trong phòng ngủ.

Cậu lầm bầm: “Rốt cuộc mày là thứ gì?”.

Trong phòng chẳng có ai khác, bởi giọng nói ấy vang lên trong đầu Giang Thạch: “Cậu hỏi tôi ấy à? Tôi là hệ thống giữ gìn cốt truyện. Nhiệm vụ chính của tôi là kéo những thế giới lệch khỏi quỹ đạo về nơi ban đầu, giữ cho chúng được nguyên vẹn”.

Giờ đây Giang Thạch chẳng tin nổi câu nào phát ra từ nó.

Thực ra, cậu đã nghi ngờ nó từ đầu rồi.

Lần nào những dòng chữ xuất hiện trong đầu cậu cũng có tính định hướng và mục đích quá rõ ràng.

Thử hỏi, nếu chỉ là bàn tay vàng bình thường thì liệu nó có thế này không?

Kĩ năng bay lượn như siêu nhân liệu có hướng dẫn cậu phải đi đâu, mỗi ngày được bay mấy lần hay không?

Cơ mà, dù có là bàn tay vàng thật thì cũng phải có lợi có hại chứ.

Nếu chỉ là ảo tưởng – ví dụ như xem phim, đọc truyện rồi ảo tưởng rằng mình có được những sức mạnh ảo lòi như của nhân vật chính thì dĩ nhiên là vui rồi, dù sao đó cũng chẳng phải là thật, mọi người chỉ tưởng tượng ra xem những năng lực ấy sẽ đem lại điều gì có lợi mà thôi.

Liệu ai sẽ nghiêm túc nghĩ rằng, sau khi có được những sức mạnh ấy thì họ sẽ phải giải quyết một loạt những vấn đề khác trong cuộc sống?

Vậy nên, từ đầu Giang Thạch đã không thích nó cho lắm.

Sau đó nó còn xuất hiện một đống bug mà chẳng giải thích được gì, có giống hàng nhái không cơ chứ?

Chẳng qua Giang Thạch dạo này nhiều hoạt động nên không có thời gian gặp bác sĩ tâm lí. Cơ mà loại chuyện này cũng phải báo trước cho chị Khương, bằng không bị đám paparazzi chụp được là xong đời.

Chính vì vậy, Giang Thạch cứ thế trì hoãn tới tận bây giờ.

“Khám bác sĩ tâm lí ấy à? Tôi nói thẳng nhé, tôi là sinh vật cấp cao, trình độ khoa học kĩ thuật ở thế giới này không dò ra tôi được đâu. Hơn nữa, thực ra chỉ cần cậu ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ là tôi đi thôi mà”. Hệ thống nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ. “Chắc cậu không muốn mình không ngủ nổi chứ?”.

“Con người đúng là yếu ớt, không cẩn thận một xíu là chết ngay”.

“Mà có khi cậu không sợ thật. Nhưng cậu nhớ về cha mẹ đi, họ đã vất vả nuôi cậu khôn lớn cơ mà, còn cả fan và người đại diện của cậu nữa”.

Giang Thạch nổi giận thật rồi.

Đúng là hệ thống đã tìm được nhược điểm của cậu.

Sao lại có thứ như này tồn tại? Rốt cuộc thoát khỏi nó thế nào đây?

Báo cảnh sát được không?

“Ha ha”. Hệ thống cười đầy máy móc, mỉa mai: “Cậu thấy sao? Liệu họ sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần, hay thực sự tin lời cậu mà ép cậu vào phòng thí nghiệm rồi mổ não ra nghiên cứu?”.

“Nói thật cho cậu biết này, kí chủ trước của tôi từng bị mổ não rồi, nhưng làm sao mà tìm được. Trừ phi tôi tự nguyện, nếu không cậu chẳng thoát nổi đâu”.

Giang Thạch cắn chặt môi dưới, khuôn mặt tái nhợt.

Người bình thường chẳng ai thích cảm giác bị khống chế, chuyện sống chết cũng bị quyết định, biến thành con rối gỗ bị giật dây.

Cảm giác ấy đúng là chẳng dễ chịu gì.

Hệ thống tiếp tục nói: “Cậu đừng giận chứ, thực ra chúng ta đang cộng sinh mà”.

“Cậu xem đi, ấn mở cái chợ này này, trong đó có bàn tay vàng đủ kiểu. Cậu thích dùng cái nào thì dùng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hoặc quyến rũ người khác là có điểm rồi”.

“Có những thứ này, cậu sẽ nhẹ nhàng bước lên ngôi vị siêu sao quốc tế”.

“Cậu giúp tôi làm nhiệm vụ, tôi giúp cậu hoàn thành ước mơ, giao dịch công bằng quá còn gì”.

“Khi nào giao dịch được hoàn thành thì tôi sẽ đi, đảm bảo đấy!”.

Giang Thạch nhìn các loại kĩ năng đầy hoa mĩ trong chợ.

[Nhan sắc khuynh thành]:

Giá trị nhan sắc tăng lên 1000 điểm;

Thời hạn một tháng;

Cười một cái là người người đổ rạp, tăng 50 hảo cảm với mỗi sinh vật tới gần kí chủ!

[Giọng hát của yêu tinh biển]:

Sức quyến rũ tăng lên 1000 điểm;

Thời hạn một tháng;

Không ai cưỡng nổi giọng hát của yêu tinh biển, sau khi trang bị thì chữ nào kí chủ thốt ra cũng bao gồm cả kĩ năng “quyến rũ”, muốn họ sống thì sống, muốn họ chết thì chết.



Giang Thạch càng xem càng chẳng vui nổi chút nào, chỉ thấy rờn rợn khắp người.

Những năng lực này đáng sợ tới mức nào.

Kĩ năng nào cũng khiến người khác sa đọa, mục đích cuối cùng là để nó thao túng hoàn toàn.

Đây là sức mê hoặc của loài yêu ma quỷ quái, cuối cùng họ sẽ lạc lối, trở thành một chiếc vỏ rỗng tuếch.

Phản ứng của Giang Thạch nằm ngoài dự đoán của hệ thống.

Nó thực sự không biết kí chủ này bị sao nữa.

Những kí chủ khi trước nó gặp, chỉ cần mở chợ ra là thở gấp thèm thuồng. Họ chỉ muốn nhanh chóng có được toàn bộ các kĩ năng, trải nghiệm cảm giác đứng trên muôn người, không gì không làm được.

Nhưng Giang Thạch lại thể hiện sự căm ghét rõ ràng, cậu chẳng có chút dục vọng nào với những kĩ năng đó cả.

Hệ thống cố giữ kiên nhẫn, lại tiếp tục dỗ dành: “Cậu lướt tiếp đi, còn có cấp truyền thuyết nữa, những kĩ năng đó cực kì…”.

“Không”. Giang Thạch ngắt lời nó, dù cậu đang sợ đến mức run lẩy bẩy nhưng giọng nói vẫn rất kiên định. “Tao không cần những thứ đó”.

Hệ thống chẳng thấy kiên định chỗ nào, nó chỉ thấy cậu ngoan cố không chịu nghe lời.

Rốt cuộc cậu muốn gì, trong chợ thứ gì chẳng có, còn điều gì không thỏa mãn được đâu?

Đúng là Giang Thạch không cần thật.

Chín năm giáo dục bắt buộc đã dạy cậu rằng, làm người thì phải đến nơi đến chốn.

Thứ mình cố gắng học được sẽ thuộc về mình mãi mãi, làm gì có chuyện không làm mà đòi có ăn. Có thật thì chắc chắn là bẫy.

Những kiến thức đã học được cũng dạy cậu rằng, trên đời chẳng bữa cơm nào là miễn phí, giá cả đi đôi với chất lượng.

Những thứ bàn tay vàng đó thực sự có ích ư?

Giang Thạch thấy mình kém cỏi vô cùng.

Cái gì mà tiếng hát của yêu tinh biển, rồi thì hào quang của một siêu sao, những thứ này gạt đi tất cả những mồ hôi nước mắt, những nỗ lực của cậu suốt bao năm qua.

Hơn nữa, đừng quên những thứ này đều có thời hạn. Một khi đã quen dùng giọng của yêu tinh để ca hát, dùng hào quang siêu sao để nhảy, thì sẽ quên đi dáng vẻ mình luyện tập trong phòng, tới khi hết hạn ta sẽ trở thành kẻ vô dụng không biết nhảy, không biết hát.

Rồi để che giấu sự thật tàn khốc ấy thì ta lại tích cực kiếm điểm đổi lấy kĩ năng, vì đã quên nỗ lực là gì từ rất lâu, nên ta sẽ chẳng nghĩ tới việc khổ cực học lại từ đầu. Có cách khác nhẹ nhàng hơn mà, đúng không?

Sau đó, những điểm tích càng lúc càng cao kia sẽ trói chặt ta với thứ hệ thống này.

Không phải do nó bắt ép ta, mà là ta không rời khỏi nó được, ta sẽ trở thành nô lệ của nó mãi mãi.

Độc ác thật đấy.

Giang Thạch thầm nghĩ.

Chắc chắn sẽ không trở thành con rối của một thứ độc ác đến thế.

Dù có phải chết đi.

Hệ thống im lìm.

Nó không ngờ người này sẽ cứng đầu tới mức ấy.

Nó không tin, nó không tin cậu không cần những thứ nó vẽ ra.

Đúng rồi!

Giao diện chợ được làm mới.

Ngay trang đầu là hai kĩ năng tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Tên của chúng là [Cánh cửa thế giới], và [Thần tự do].

Cả hai đều là cấp truyền thuyết.

[Cánh cửa thế giới] giúp linh hồn được bất tử, kí chủ có thể nhờ vào hệ thống mà đi qua đi lại giữa nhiều thế giới, không bao giờ chết.

[Thần tự do] bao gồm những kĩ năng trong [Cánh cửa thế giới], nhưng kí chủ có quyền tháo gỡ trói buộc, có thể chọn một thế giới bất kì để sống như người thường.

Hệ thống “nhìn” Giang Thạch chú ý tới [Thần tự do] một hồi lâu.

Sau đó, quả nhiên nó nghe được lời cậu hỏi: “Mày muốn tao làm gì?”.

Hệ thống sung sướng cười, cuối cùng nó cũng thắng được một lần rồi.

Nó nhanh chóng nói ra nhiệm vụ: “Liên hệ với Giản Dịch đi, hắn sẽ là mục tiêu đầu tiên cậu cần quyến rũ”.

Giang Thạch đã được chị Khương đưa danh thiếp, dĩ nhiên cậu biết Giản Dịch là ai.

Cậu nắm chặt tay, hỏi hệ thống: “Tại sao? Lúc trước mày còn cảnh cáo tao không được lại gần anh ấy cơ mà?”.

Giọng nói máy móc của hệ thống dường như đang rất vui: “Giờ thì khác”.

Móng tay Giang Thạch hằn sâu trong lòng bàn tay, cậu cố tĩnh tâm, không để mình nghĩ tới bất cứ điều gì.

Hệ thống coi việc cậu im lặng là ngầm đồng ý.

Lúc này, Giản Dịch đang ở một sân gôn.

Anh tới chơi cùng Biên Ý.

Đây là nhiệm vụ mới Khấu Lệ sai anh đi làm.

Dĩ nhiên chơi cùng chỉ là cách hiểu của Giản Dịch thôi, chứ thực ra anh đang trị liệu cho Biên Ý.

Y cũng biết điều đó.

Vậy nên, dù thực sự không thích tên bác sĩ đã tặng xe lăn cho Cây Nhỏ này, thì y vẫn không đuổi anh đi.

Khấu Lệ còn đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm, mà Biên Ý cũng chẳng muốn làm gì.

Giản Dịch bèn đề nghị anh ra khỏi cửa vận động, có ích cho cả thể xác và tinh thần. Hơn nữa sân gôn này rộng rãi thoáng mát nên rất phù hợp với Biên Ý.

Anh thấy Khấu Lệ cũng nên cùng tới đây.

Nhưng cũng không vội, giờ hai chồng chồng đều chịu nghe lời mà điều trị, nghĩa là tình huống của cả hai đang dần ổn hơn.

Kĩ năng đánh bóng của Biên Ý chẳng ra gì. Đằng nào cũng lâu rồi y chẳng đụng tới, ngược lại với tên Giản Dịch kia – trông thì rõ là lười mà lại đánh giỏi.

Đánh xong, anh còn dám khiêu khích y.

Biên Ý thực sự cảm thấy tên này vừa ấu trĩ vừa đần.

Nhưng rồi y lại nhớ tới chuyện của Giang Thạch.

“Anh gặp Giang Thạch chưa?”. Biên Ý chỉnh lại mũ, che đi ánh mặt trời oi bức.

“Gặp rồi, đúng là đáng yêu thật”. Giản Dịch đáp trớt quớt, tay vẫn chầm chậm chỉnh lại gậy gôn.

Biên Ý nhíu mày, không ưa cái kiểu nói chuyện bừa bãi thế này. Lần trước gặp mặt y thấy thằng nhóc kia hơi đần đần, nên y thực sự không hi vọng cậu trở thành kí chủ mới của hệ thống.

Y biết rõ hơn ai khác, rằng thứ hệ thống kia có bao nhiêu thủ đoạn đê tiện để tra tấn con người.

Giản Dịch chẳng thèm để ý tới thái độ của Biên Ý, bởi y là vợ Khấu Lệ chứ có phải vợ anh quái đâu.

Anh hơi xoay cổ tay rồi tiếp tục: “Nhưng xác định được rồi, chắc chắn thứ đó nằm ở chỗ nhóc con kia”.

“Mà có vẻ hai đứa không thích nhau lắm đâu, cũng có thể do nhìn thấy tôi”.

Biên Ý có linh cảm không tốt lắm: “Nghĩa là sao?”.

Giản Dịch: “Trước mặt tôi, nhóc con đó đau đầu tới mức ngất xỉu”.

Chó thật.

Biên Ý nghiến răng, y vẫn hối hận vì đã tiếp cận Giang Thạch quá sớm khiến hệ thống cảnh giác.

Giang Thạch chẳng có thù oán gì với y, Biên Ý không muốn liên lụy tới người vô tội.

Giản Dịch không nhìn Biên Ý nhưng cũng đoán được y đang nghĩ gì, giọng anh vẫn biếng nhác: “Đừng nóng, con người đâu ai chịu nổi mê hoặc”.

Anh vừa dứt lời, điện thoại đã reo vang.

Giản Dịch tháo găng tay nhận máy, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia thì khóe miệng giương lên.

Anh dùng khẩu hình miệng nói với Biên Ý:

Em xem đi, thiêng quá phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi