ĐOẠT VỊ

Edit: Meo

Beta: Ryal

Khi ngày sinh nhật bốn tuổi của Cây Nhỏ cận kề cũng là lúc rất nhiều bạn bè và người thân của đôi chồng chồng Biên Ý quan tâm đến việc bọn họ có tổ chức tiệc mừng cho bé không, nhất là những gia đình trong nhà có trẻ nhỏ.

Hai người từ chối hết tất cả những lời đề nghị đó, bởi lẽ bọn họ biết mục đích thật sự của đám người đó là gì. Cây Nhỏ cũng không cần phải đối mặt với đám trẻ con ngoài mặt thì thân thiết gọi bé là em trai này em trai nọ, nhưng trong lòng thì lại thầm mắng bé là đứa nhóc kì quặc.

Thật ra ý định ban đầu của Biên Ý là cùng người thân trong nhà đón sinh nhật với bé, nhưng ngặt nỗi cái mê cung nọ được xây dựng quá lớn, quá hoành tráng nên vô tình khiến độ khó của trò chơi tăng vọt, dù Biên Ý có lén đem theo bản đồ nhưng vẫn cứ lạc đường như thường. Mẹ y còn thê thảm hơn, bà mới nhác thấy bóng cái mê cung đã đau đầu chóng mặt, dứt khoát nói thẳng với bọn họ là không thèm chơi.

Cuối cùng đến ngày sinh nhật bé, chỉ còn lại bốn người là Biên Ý, Khấu Lệ, Giản Dịch và Giang Thạch. Có thêm hai người, vừa hay chẵn số để chia đội, tăng thêm sự kịch tính cho trò chơi.

Giản Dịch thì khỏi cần phải nói, dù Khấu Lệ có không mời anh cũng tự vác xác tới.

Nhưng Giang Thạch thì mới trải qua vòng hai của cuộc thi. Biên Ý chỉ nhận tham gia vòng một nên vòng thứ hai y không đi xem. Vòng đấu này Giang Thạch không được quán quân, nhưng thành tích vẫn rất tốt.

Hiện giờ cậu đang chuẩn bị cho vòng thi thứ ba, nên Biên Ý cũng không chắc cậu có đến được hay không.

Mê cung được xây dựng trên một mảnh đất rộng thuộc sở hữu của đôi chồng chồng Biên Ý, nằm ở vị trí hơi hẻo lánh nên khá khó tìm. Chính vì thế nên Giang Thạch đã đi đi lại lại quanh khu này vài vòng, gấp đến độ toát cả mồ hôi mà vẫn chưa tìm được chỗ.

“Tiểu Thạch à?”. Bỗng nhiên một chiếc xe từ đâu tiến đến gần Giang Thạch, tiếng gọi của chủ nhân nó cùng tiếng mở cửa vang lên sau lưng cậu.

Giọng nói này Giang Thạch nghe quen lắm, quen đến nỗi chỉ vừa nhác thấy là đã muốn trốn đi thật xa.

Nhưng ngặt nỗi cậu đang chạy xe đạp điện, lại còn đang đứng giữa đồng không mông quạnh, nên làm đếch gì có chỗ để trốn.

Giang Thạch xấu hổ cười cười, quay đầu lại nhìn Giản Dịch.

Giản Dịch vẫn vậy, anh ăn mặc thoải mái, đôi mắt giấu sau cặp kính không gọng mỉm cười nhìn Giang Thạch.

Không còn hệ thống phản diện ngày nào cũng tụng kinh dụ cậu lừa gạt Giản Dịch nữa, nên đột nhiên Giang Thạch lại cảm thấy bối rối vô cùng.

Cậu nhìn anh không chớp mắt.

Giản Dịch đẩy nhẹ gọng kính, buồn cười nhìn Giang Thạch: “Sao em lại đi một mình?”.

Giản Dịch nhìn khắp xung quanh một vòng, “Ở đây hoang vắng thế này, em đi một mình không an toàn đâu. Chắc Biên Ý gọi em đến phải không, sao không nói trước với tôi để tôi đi đón em…”.

Anh nói đến đây, cả hai người bỗng sửng sốt.

Đúng rồi, bây giờ hệ thống phản diện không còn trong đầu Giang Thạch nữa, nên anh cũng không còn lý do để tiếp cận cậu nữa rồi.

Giản Dịch xấu hổ sờ mũi.

Lỗ tai Giang Thạch đỏ ửng lên. Độ yêu thích đạt 98 điểm, mấy ngày nay mải mê luyện vũ đạo nên cậu tưởng mình quên béng chuyện này rồi chứ.

Ai ngờ chỉ mới thấy anh mà cậu đã nhớ lại ngay.

Cậu gật gật đầu, đáp lời Giản Dịch: “Phải thế này em mới không bị phát hiện”. Vốn dĩ Giang Thạch có đội mũ nữa, nhưng cứ vòng đi vòng lại ở đây mấy lần, nóng nực quá nên cậu đã lấy xuống rồi.

Giang Thạch nói xong, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Giản Dịch đang nhìn mình không chớp mắt.

Cậu vẫn muốn trốn.

Giản Dịch định ép mình buông tay.

Nhưng dáng vẻ Tiểu Thạch xấu hổ đến đỏ ửng cả tai đáng yêu thế này, sao anh có thể để tâm xem liệu mình có cư xử phải phép hay không được cơ chứ.

Giản Dịch cười tươi rói, mở lời: “Em rút chìa khoá đi rồi lên xe tôi chở. Lát nữa tới nơi tôi bảo người đến đưa xe em về sau, lỡ bị ai lấy mất thì tôi đền cho em chiếc khác”.

“… Hở? À dạ vâng”. Giang Thạch ngơ ngác rút chìa khoá, ngơ ngác mở cửa xe, rồi cũng ngơ ngác ngồi vào.

Chờ xe chạy được một đoạn, cảnh vật xung quanh lùi dần qua ô cửa, Giang Thạch mới sực tỉnh.

Chỉ cần người đẹp cười một cái là đầu óc cậu đã tắt máy luôn, tật xấu gì thế không biết nữa!

A a a, sao cậu lại lên xe của Giản Dịch cơ chứ? Rồi giờ biết trốn đi đâu đây?

Biên Ý cầm máy tính bảng, cố gắng vận dụng hết khả năng của mình để ghi nhớ bản đồ.

Tay y bị ai đó đẩy một cái, chiếc máy tính bảng suýt chạm mặt với đất mẹ.

Biên Ý vội vàng đưa tay ra đón, may mà đỡ được. Y bực bội nhìn người đứng cạnh mình, ánh mắt như hình viên đạn: Gì đấy?!

Khấu Lệ cười cười nhìn Biên Ý, nhỏ giọng thầm thì bên tai y: “Cây Nhỏ đang nhìn em kìa, em còn ở đó mà gian lận, trắng trợn như vậy không hay lắm đâu, nhỉ?”.

Tai Biên Ý bỏng rát, không biết là do bị hơi thở của Khấu Lệ hun nóng hay do y đang tự mình xấu hổ nữa.

Biên Ý giơ tay xoa nhẹ lỗ tai mình, ấp úng biện minh: “Đâu có đâu, em chỉ đang tìm xem quanh đây còn chỗ nào chơi vui không để lát nữa dẫn con đi thôi mà”.

Khấu Lệ cũng không vạch trần Biên Ý nữa, hắn chỉ rút máy tính bảng trong tay y đi: “Không cần vội, còn lâu mới tới kì nghỉ đông mà”.

“Nhưng mà, em chưa…”. Biên Ý muốn nói y còn chưa nhớ xong, lại nhác thấy Cây Nhỏ đúng là đang nhìn về phía mình nên vội vàng thu nửa câu còn lại về, trừng mắt nhìn Khấu Lệ.

“Được rồi, bọn Giản Dịch đến rồi kìa”. Khấu Lệ kéo Biên Ý đang ngồi trên ghế dậy.

Biên Ý định cắn tay Khấu Lệ một cái cho bõ tức, nhưng thoáng thấy bóng dáng của Giang Thạch và Giản Dịch đang tới gần nên đành phải buông tha.

Nhưng sao hai người này lại đi cùng nhau nhỉ? Gặp nhau ngoài cửa à?

Lúc Biên Ý đến chỗ bọn họ thì Cây Nhỏ đã nhận được quà sinh nhật rồi, bé đang nói cảm ơn với Giang Thạch.

Biên Ý xoa xoa đầu bé con, trò chuyện đôi ba câu với Giang Thạch về cuộc thi của cậu.

Giản Dịch tay không mà đến. Khấu Sâm khinh bỉ liếc anh một cái, rồi vui vẻ đưa người tặng quà cho bé là Giang Thạch đi tìm hai ba.

Sau khi ăn trưa xong đoàn người bắt đầu chơi mê cung.

Cuối cùng mọi người được chia làm ba đội, đội nào ra khỏi mê cung trước sẽ thắng, đội thắng cuộc được quyết định hình phạt cho đội thua cuộc.

Mẹ của Biên Ý vốn không muốn tham gia, nhưng Khấu Sâm cứ thuyết phục bà là bé có thể đưa bà ra ngoài đầu tiên. Vì muốn dỗ cho cháu ngoại vui nên bà mới chơi cùng mọi người.

Còn hai đội khác, nếu Khấu Lệ và Giản Dịch mà một đội thì khỏi cần chơi làm gì nữa cho mệt, nên cuối cùng vẫn là Biên Ý – Khấu Lệ một đội, Giản Dịch – Giang Thạch một đội.

Sau khi quản gia hô bắt đầu, cả ba đội cùng tiến vào mê cung.

Khấu Sâm nhắm trước phương hướng, kéo bà ngoại chạy vọt vào trong.

Ha ha ha ha, dù đây là quà của hai ba chuẩn bị cho bé đi chăng nữa, thì ngại quá, bậc thầy mê cung Khấu Sâm là bé chưa bao giờ biết thua cuộc là gì đâu đó.

Hạng nhất này bé nắm chắc rồi!

“Cái icon này…”. Biên Ý tưởng mình đã nhớ hết được mấy cái icon rồi, nhưng đến lúc thật sự tiến vào mê cung, y vẫn bị đám thẻ bài này xoay cho hoa cả mắt.

Vì con sâu nọ đã hoàn toàn bị nhốt rồi nên Khấu Lệ cũng không còn phải sốt ruột nữa. Vậy nên hắn dành thời gian thiết kế lại mê cung, tăng thêm số lượng thẻ bài, phức tạp hoá các icon, cũng góp thêm phần xoay Biên Ý đến choáng váng mặt mày.

“Ở đây nè”. Khấu Lệ thấy Biên Ý thật sự sắp điên lên nên chỉ cho y một chút.

Ai ngờ Biên Ý đã không cảm kích thì thôi, còn quay đầu lại liếc hắn một cái sắc lẹm.

“Em biết mà! Em sắp tìm được đến nơi rồi, ai cần anh nhắc?”. Biên Ý tức muốn hộc máu. Nếu về sau chơi gì cũng phải cần Khấu Lệ nhắc cho thì làm sao y duy trì được hình tượng người cha cao lớn trong lòng Cây Nhỏ hả? Có khi Cây Nhỏ sẽ chê y ngu dốt luôn không chừng?

Khấu Lệ đầu hàng: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa”.

Nhưng chưa đầy mười phút sau, Biên Ý lại càng giận dỗi hơn, y dẫm chân Khấu Lệ, mắng: “Anh thiết kế cái mê cung quái quỷ gì đây hả? Em đi lâu như vậy mà vẫn lạc đường là thế nào? Bảo anh đừng nhắc thế là anh câm như hến thật luôn à, sao anh phiền quá vậy?”.

Nãy giờ vẫn luôn không dám hé răng tiếng nào – Khấu Lệ: “…”.

Tự dưng bị ụp nồi như vậy, có thể nói là Khấu Lệ vô tội cực kì.

Nhưng mà, người vô tội – Khấu Lệ vẫn phải đi dỗ dành người đi ụp nồi nọ mà thôi.

Hắn ôm lấy Biên Ý, y hơi tránh đi, nhưng hiển nhiên là chỉ vờ vĩnh một tẹo, bởi đến chân y còn chẳng buồn lùi về sau một bước cơ mà.

Khấu Lệ liếc nhìn sắc mặt Biên Ý, nhỏ giọng hỏi: “Em không vui à?”.

Biên Ý cúi đầu, kéo kéo góc áo Khấu Lệ, lẩm bẩm: “Cả anh và Cây Nhỏ đều thông minh như vậy, có khi nào con sẽ cảm thấy em rất ngốc không?”.

“Sao lại vậy được?”. Khấu Lệ buồn cười kéo người trong ngực mình ra, một tay đặt lên vai y, một tay nâng cằm để y ngẩng mặt lên nhìn mình, “Hôm nay là sinh nhật của con, chúng ta để cho con thắng thì con mới vui chứ. Hơn nữa, từ nay về sau bất kể chơi gì cũng sẽ để cho con thắng hết. Chờ con lớn lên, con sẽ cảm thấy là chúng ta đang nhường con nên con mới thắng mãi như vậy được”.

Hình như cũng hơi hơi có lý nhỉ?

Biên Ý vui vẻ gật đầu: “Đúng nhỉ, là chúng ta nhường con”.

Khấu Lệ nhìn nét cười nơi đáy mắt Biên Ý, cũng cười theo, lại hỏi ngược lại: “Em nhìn bộ dạng em lúc nãy xem giống gì nào?”.

Nụ cười của Biên Ý tắt lịm ngay tắp lự, âm u hỏi: “Giống cái gì cơ?!”.

Khấu Lệ đáp: “Giống cái lúc nghỉ hè lớp mười hai, em muốn cùng anh giải đề Olympic Toán ấy”.

Sau khi hai người xác định quan hệ, Biên Ý càng dễ dàng giận dỗi hơn lúc họ còn là bạn bè. Nguyên nhân chính là do Khấu Lệ chiều y quá. Thậm chí có lúc Khấu Lệ còn nghĩ muốn chiều hư Biên Ý luôn, có như vậy sau này dù y có chia tay hắn cũng sẽ không tìm được ai có thể bao dung hết thói hư tật xấu của y nữa.

Sau này, từ hành động của người yêu, Khấu Lệ mới từ từ nhận ra một sự thật rằng Biên Ý không phải bị hắn chiều hư, y chỉ bày ra dáng vẻ giận dỗi đó với mỗi mình hắn mà thôi. Vì Biên Ý tin tưởng Khấu Lệ nên mới thoải mái tự tung tự tác trước mặt hắn như vậy.

Tình yêu được đáp lại sẽ làm cả hai ngày càng muốn tốt với nhau hơn.

Biên Ý thả mình theo dòng hồi ức của Khấu Lệ.

Nghỉ hè lớp mười hai? Giải đề?

Nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng Biên Ý mới nhớ ra một việc.

Năm ấy Khấu Lệ tham gia giải thi đấu toán học nên lúc nghỉ hè hắn phải ở nhà giải đủ các loại đề. Lúc ấy bọn họ yêu nhau mới được nửa năm, tuy rằng là yêu sớm thật (các bạn nhỏ đừng học theo nha, sẽ ảnh hưởng học tập đó!), nhưng Khấu Lệ vẫn rất chăm chỉ học tập, dù là nghỉ hè vẫn không ra ngoài chơi bời với Biên Ý.

Biên Ý không còn cách nào khác, cũng chẳng thể vô cớ kiếm chuyện bắt Khấu Lệ bỏ học được, nên y đành phải ngày ngày chạy đi tìm hắn học cùng.

Thế nên Khấu Lệ cho Biên Ý giải một đề, bảo rằng nếu y giải được sẽ có bất ngờ cho y. Biên Ý cũng chẳng quan tâm bất ngờ hay không bất ngờ gì cả, Khấu Lệ đã đưa cho y thì y cứ làm là được.

Nhưng Biên Ý nào có được đầu óc như Khấu Lệ, ngồi cả tiếng đồng hồ cũng chẳng giải ra được gì. Đã vậy Khấu Lệ còn ngồi bên cạnh nhìn, làm y thẹn quá hoá giận, mắng Khấu Lệ là người phiền phức. Thật ra Biên Ý chỉ là không muốn Khấu Lệ chê cười mình mà thôi.

Khấu Lệ thấy vậy vội vàng giúp Biên Ý giải, giải mãi giải mãi, cuối cùng ra đáp án là một hình trái tim, là một sự lãng mạn đặc biệt thuộc về toán học.

Biên Ý ngày đó tức giận đến phát khóc, đúng hơn là tự giận mình đến phát khóc. Khấu Lệ vốn chỉ muốn tỏ tình với y, nào ngờ bị y mắng cho một trận. Lúc về nhà, Biên Ý còn trùm chăn lên đầu, nghĩ mãi về bài toán đó đến toát cả mồ hôi vẫn không ra đáp án.

Bây giờ nhớ lại…

Biên Ý cắn răng, đỏ mặt. Sao lúc trước y có thể ngờ nghệch vậy không biết?

Lại nhớ tới tình cảnh đang bị Khấu Lệ ôm trong ngực bây giờ của mình, y tức giận hét lên với hắn: “Anh tránh ra!”.

“A Ý ngoan, không giận nữa”, Khấu Lệ hơi buông y ra, thay đổi tư thế khác để ôm Biên Ý, dịu dàng dò hỏi: “Anh chỉ cho em nhé?”.

Đổi lại là một cái hừ lạnh.

Hừ xong rồi, Biên Ý mới ngoan ngoãn nghe Khấu Lệ chỉ cách liên kết các biểu tượng lại với nhau và ý nghĩa của chúng.

Hệt như lúc trước vậy, vì không muốn Biên Ý xấu hổ, nên lúc giải bài toán kia xong hắn đã nghiêm túc giảng cho y phương hướng giải đề chính xác.

Năm tháng chảy trôi, chỉ có dịu dàng ngày ấy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Có rất nhiều thứ vốn chưa từng thay đổi.

Khấu Lệ dẫn dắt Biên Ý từ tốn hoàn thành trò chơi. Trong lúc đó, hai người loáng thoáng nghe thấy giọng Cây Nhỏ reo vang chiến thắng ở bên ngoài.

Mà cách vách hai người, là Giang Thạch đang cần cù chăm chỉ tìm icon.

Lúc trước Giang Thạch có chơi qua bản demo trong phòng thí nghiệm, cũng nắm được sơ sơ cách chơi rồi. Nhưng bản demo nào có so được với bản chính thức cơ chứ, đã vậy độ khó còn tăng đến chóng mặt. Không biết đã qua bao lâu mà ngay cả cái phương hướng chính xác mà cậu còn chẳng mò ra được.

Người còn lạ lùng hơn chính là Giản Dịch. Dù cùng đội với cậu nhưng cả chặng đường dài anh chẳng nói năng gì.

Đã vậy còn nghe được tiếng hoan hô chiến thắng của bạn nhỏ Khấu Sâm, Giang Thạch lại càng cảm thấy mất mặt tợn. Mệt cho cậu cứ tự hào thành tích học tập của bản thân không tồi, giờ thì hay rồi, đến đứa bé cũng không bằng.

Vì không muốn càng thêm mất mặt, Giang Thạch đành phải muối mặt xin Giản Dịch giúp đỡ: “À thì, bác sĩ Giản ơi, anh xem thử xem nên chọn lá bài nào?”.

“À…”. Giản Dịch gật gù, quan sát mấy lá bài một lúc, sau đó chỉ cho Giang Thạch một lá, “Chọn lá này đi”.

“Được”. Giang Thạch nghe theo, sau đó lại hỏi Giản Dịch vài lần. Sau đó, Giang Thạch ngơ luôn.

Đường đi bốn phương tám hướng đều bị phá hỏng, không còn đường nào có thể đi được nữa.

“Ủa…” Giản Dịch đi lên trước, tiếc nuối nói, “Đường cụt rồi à. Thôi đành chờ Khấu Lệ đến cứu vậy chứ giờ cũng chẳng biết làm sao”.

Giang Thạch chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó trợn tròn mắt nhìn anh.

Dù chỉ số thông minh của cậu thường báo offline khi gặp người đẹp đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi không thể nhận ra đây là Giản Dịch cố ý!

Đừng có đùa cậu chứ, cậu từng học rồi, dù cho sinh học và toán học không liên quan đến nhau cho lắm nên Giản Dịch có thể sẽ tính sai, nhưng dẫu có sai cũng đâu thể sai đến trùng hợp như vậy được?

“Bác sĩ Giản, sao anh lại…”. Giang Thạch kéo dây kéo áo mình lên một chút, bối rối không biết làm sao.

Bác sĩ Giản trong miệng cậu cười đến là dịu dàng: “Em cứ trốn tôi mãi thôi. Tôi muốn nói chuyện với em một chút cũng không được, đành phải…”.

Anh nhìn dáng vẻ như đang bị mình vây lấy của Giang Thạch, nhún vai, dáng vẻ nom vô tội cực kì: “Là em tự hỏi tôi mà”.

“Làm, làm, làm sao em biết được là anh gạt em chứ?”. Giang Thạch hơi uất ức, nhưng việc cậu cố tình trốn Giản Dịch là thật.

“Được rồi”, Giản Dịch dỗ dành, “Tôi nói nhanh thôi, em nghe xong thì tôi thử tìm đường ra nhé, được không?”.

Bỗng nhiên Giang Thạch thấy hồi hộp vô cùng.

Ngay sau đó, Giản Dịch bước thêm hai bước lại gần Giang Thạch. Khoảng cách vừa vặn, không xa không gần, vừa đủ để không khiến cậu cảm thấy đề phòng mà lui về phía sau.

Anh duy trì khoảng cách tinh tế như vậy, hỏi thẳng Giang Thạch: “Cậu Giang à, em có đồng ý ở bên cạnh tôi không?”.

“Em em em em…”. Đầu lưỡi Giang Thạch như bị ai thắt lại, hoảng loạn đảo mắt khắp nơi, “Từ từ, từ từ, từ từ đã…”

Giản Dịch thấp giọng bật cười, dù đang đứng ở cách cậu một khoảng rõ là an toàn nhưng lời nói lại ẩn chứa sức tấn công mười phần: “Tiểu Thạch, em cũng có cảm tình với tôi mà phải không? Hơn nữa, độ yêu thích của tôi dành cho em cũng cao tới 98 điểm rồi, em nói thử xem còn cần suy xét gì nữa?”.

“Em, em, em chỉ thích…”. Khuôn mặt của anh mà thôi.

Vốn Giang Thạch định nói vậy, nhưng chỉ số thông minh của cậu ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã đột nhiên online trở lại. Cậu ngẩng đầu nhìn Giản Dịch, nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết điểm yêu thích đạt 98 vậy?”.

“…”. Nét cười tự tin trên khuôn mặt Giản Dịch đột nhiên cứng đờ. Mệt cho anh đang đắc ý vênh váo để rồi bị lật thuyền trong mương, hẳn là anh cũng chẳng dự đoán trước được điều này.

Giang Thạch ngồi thụp xuống đất, ngoảnh đầu đi chỗ khác: “Được rồi, em đợi người bên thầy Biên đến cứu cũng được, không dám làm phiền đến bác sĩ Giản”.

“À thì, khoan đã, em nghe tôi giải thích một chút…”.

Khấu Sâm đứng ngoài cửa mê cung cười lớn: “Ba ơi, con thắng rồi nè! Bà ơi, chúng ta thắng rồi nè!”.

“Ừ, ừ, Cây Nhỏ là giỏi nhất. Chúng ta tìm chỗ nghỉ xíu đã, cả đám bọn họ đều không thông minh bằng Cây Nhỏ của bà, chẳng biết khi nào mới mò được ra đâu”.

Khấu Sâm ngẩng đầu, thầm nghĩ: Còn phải nói!

Nhưng mà, thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Vẫn chẳng thấy bóng dáng hai người ba của bé hay bọn Giang Thạch, Giản Dịch đâu cả. Nét cười trên mặt Khấu Sâm dần dần biến mất.

Bé không tin lâu như vậy rồi mà Khấu Lệ vẫn chưa tìm được đường ra.

Bọn họ chưa ra ngoài chỉ có thể vì một nguyên nhân thôi, chính là: Bọn họ căn bản không muốn ra ngoài!

Khấu Sâm nhìn bà ngoại đang nằm cùng bé trên sô pha, bà cũng đang nhắn tin với bạn trai.

Trong nháy mắt, mặt trời chân lí chói qua tim.

Khấu – bậc thầy mê cung – Sâm thắng, nhưng thật ra là bé thua mất rồi.

Hôm nay không phải sinh nhật của bé à? Sao người vui sướng nhất lại không phải là bé cơ chứ?

Khấu Sâm cúi đầu nhìn cặp chân ngắn cũn cỡn của mình, đột nhiên phát hiện ra sự thật đau lòng.

Bé, vừa mới tròn bốn tuổi, muốn yêu đương á, còn phải đợi mười mấy năm nữa cơ!!!

Khấu Sâm đột nhiên muốn khóc thật to. Trước kia bé không nghĩ đến, nhưng bây giờ bé muốn không nghĩ cũng không được á, huhu!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi