ĐOẠT VỊ

Edit: Meo

Beta: Ryal

Phòng ngủ sáng đèn, nhưng lúc Biên Ý bước vào thì lại chẳng có ai.

Y chú ý tới chiếc giường, quả nhiên tốc độ của chú Hoa rất nhanh, giường đã được thay mới, chăn ga gối đệm cũng thành mới luôn rồi. Y cũng chẳng quan tâm xem nó có rộng hơn giường cũ không, mà chỉ lấy cớ để thay cho mình một chiếc giường mới mà thôi.

Biên Ý rất vừa lòng.

Y ngồi ở mép giường, xem lại tấm ảnh đã được thay khung mới đặt trên tủ đầu giường.

Biên Ý nhìn khung ảnh, chẳng ai biết y đang nghĩ gì.

Thứ đánh thức y khỏi suy nghĩ miên man là tiếng nước trong phòng tắm.

Lúc này Biên Ý mới chú ý tới đèn phòng tắm đang bật.

Phòng tắm được bao bọc bởi kính mờ, chỉ cần nằm trên giường là có thể thấy dáng hình của người ở bên trong, chút tình thú này là lúc trước Biên Ý tự mình sắp đặt. Sau khi hai người dọn đến đây, căn phòng ấy cũng chẳng thiếu gì chuyện xưa.

Biên Ý nhìn chằm chằm bóng người sau cửa kính, nghĩ thầm, “Hóa ra Khấu Lệ vẫn chưa đổi thứ tình thú này đi”.

Không bao lâu sau thì tiếng nước ngừng hẳn, Khấu Lệ mặc áo choàng tắm dài bước ra, vừa đi vừa lau tóc.

Lúc thấy có người ngồi trên giường, hắn theo bản năng nhíu mày lại. Vì không đeo kính nên hắn phải nheo mắt lại một lúc mới nhận ra người tới là ai.

Hắn không nói chuyện, yên lặng ngồi lau tóc ở bên kia giường, quay lưng về phía Biên Ý.

Thấy bộ dạng này của hắn là Biên Ý lại muốn nói móc mấy câu, nhưng chẳng biết y nghĩ gì mà lời ra đến miệng lại nuốt ngược trở vào.

Y không né tránh Khấu Lệ, đứng lên bắt đầu cởi quần áo.

Nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, Khấu Lệ quay đầu lại nhìn, thấy bóng dáng y thì nhíu chặt mày lại.

Y gầy quá.

Đương nhiên là Biên Ý biết Khấu Lệ đang nhìn mình chằm chằm, nhưng mà y chẳng thèm quan tâm.

Y chẳng cố tình quyến rũ ai cả, tấm thân gầy rộc chỉ còn có da bọc xương này của y, dù Khấu Lệ có dục vọng đi chăng nữa, thì cũng chẳng có hứng mà ăn nổi.

Nhưng nếu cứ phải có một lý do gì đó cho việc này thì chỉ là y muốn làm như vậy thôi, vốn chẳng có lý do gì cả.

Biên Ý tuỳ ý cởi quần áo ra, vừa đi vừa ném lung tung xuống đất. Y đi đến tủ quần áo, kéo cửa ra nhìn, bên trong chẳng có bộ quần áo nào là của y cả.

“Quần áo của tôi đâu rồi? Anh vứt hết rồi à? Quan Hi từng mặc chúng sao?”. Biên Ý chống tay lên tủ quần áo, quay đầu lại liếc nhìn Khấu Lệ.

Vì bị cận thị nên ánh mắt Khấu Lệ cũng không được linh hoạt cho lắm, hắn nhìn Biên Ý mà chẳng biết được đang nhìn bộ phận nào.

Nghe y hỏi, chân hắn giật giật, trả lời: “Không. Ở trong cùng của phòng để quần áo ấy”.

Hắn vừa nói xong thì thấy Biên Ý đã cất bước đi, nhưng mới đi được nửa bước chân thì đã rụt lại.

Phòng để quần áo diện tích rất lớn, thậm chí còn rộng hơn phòng ngủ một chút.

Điều này cũng là do Biên Ý, y rất đẹp, cũng yêu thích cái đẹp vô cùng, hơn nữa y còn là diễn viên nên quần áo vốn đã nhiều lại càng nhiều thêm.

Khấu Lệ nói là tận cùng bên trong nhưng thật quần áo của Khấu Lệ cũng chỉ có vài bộ để phía bên ngoài, đi thêm vài bước vào trong thì toàn bộ đều là đồ của Biên Ý.

Biên Ý cũng chẳng kén chọn gì, tiện tay lấy hai bộ quần áo, một bộ áo choàng tắm và một bộ đồ ngủ. Khấu Lệ nói Quan Hi chưa từng mặc, nhưng thực ra kiếp trước bộ nào gã cũng mặc rồi.

Đêm đã khuya, Biên Ý không thể bắt chú Hoa nửa đêm nửa hôm đi mua quần áo mới cho mình, đành phải dùng tạm.

Khi Biên Ý trở lại thì Khấu Lệ đã đeo mắt kính lên, đang dựa vào đầu giường xử lí công việc, không có phản ứng đặc biệt gì cả. Chờ y tắm xong, đổi áo ngủ nằm lên giường, hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì thêm.

Biên Ý nhìn sườn mặt hắn, xoay người sang chỗ khác chuẩn bị ngủ.

Thôi quên đi, y không cần phải giống cái tên Quan Hi kia làm gì. Hệ thống chỉ yêu cầu y ở bên cạnh Khấu Lệ mà thôi, cũng chẳng nói y phải làm gì với hắn. Nếu vậy thì việc gì y phải chịu đựng cảm giác buồn nôn mà phát sinh quan hệ với hắn cơ chứ.

Phòng ngủ sáng đèn cả đêm, chẳng ai đi tắt cả.

Biên Ý cho rằng phải đợi rất lâu y mới có thể vào giấc được, ngờ đâu đặt lưng xuống là y ngủ thẳng đến sáng, một đêm không mộng mị.

Tuy rằng có hơi bất ngờ, nhưng quả thật đây là giấc ngủ ngon nhất của y trong suốt nhiều năm qua.

Biên Ý ngồi dậy dựa đầu vào tường, che mắt lại, vừa cười vừa mắng mình một câu: “Ngu ngốc”.

Biên Ý và Khấu Lệ trải qua vài ngày tiếp theo rất thoải mái, lần này là thật sự yên ổn, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ cần hai người không xé mở tầng giấy kia thì có thể ăn ý duy trì một loại cân bằng rất kì diệu.

Nghỉ ngơi được mấy ngày, sắc mặt Biên Ý cuối cùng cũng đã khá hơn một chút.

Một ngày nọ, Nhiếp Phương tới đón Biên Ý đi đảo E, nơi Biên Ý chuẩn bị quay chương trình thực tế kia.

Đảo E là một hòn đảo nhiệt đới nhỏ, quanh năm đắm mình dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Phong cảnh nơi đây rất nên thơ với bờ biển rộng trong xanh trải dài miên man bất tận, quả là thắng cảnh thích hợp để giải sầu.

Trước khi đi, Biên Ý vừa hôn lên khuôn mặt của Cây Nhỏ vừa đồng ý là sẽ mang quà về cho bé con. Về phần Khấu Lệ, y đương nhiên là chẳng có gì để nói với hắn cả.

Mang theo vệ sĩ mà Khấu Lệ đã sắp xếp cùng với trợ lý mới được Nhiếp Phương tuyển hai ngày trước, Biên Ý lên máy bay sớm.

Mấy trợ lý này đều được Biên Ý xem qua trước khi tuyển, dù sao thì mục đích tuyển họ cũng là để phục vụ cho công việc của y, nếu y mà không hợp mắt thì đương nhiên là không cần thuê rồi.

Sau khi lên máy bay, Quan Hi ngồi ngay sau Biên Ý, cái gã cần lúc này là quan sát kỹ nhất cử nhất động của Biên Ý để nhanh chóng đưa cho Biên Ý thứ y cần.

Cái loại chỉ cần giơ tay nhấc chân là có kẻ hầu người hạ này Quan Hi đã quá quen thuộc rồi. Nhưng mà địa vị hiện giờ của gã đã không còn được như xưa, trở thành kẻ phải phục tùng cho yêu cầu của kẻ khác từng giờ từng phút.

Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng Quan Hi vẫn không thể nhịn được. Gã chỉ có thể cúi đầu đùa nghịch với ba lô của mình – chiếc ba lô đựng một vài món đồ nhỏ, đương nhiên là đồ mà Biên Ý cần dùng.

Trước khi máy bay cất cánh thì có một người khác đi tới, làm trợ lý nhỏ bên cạnh Quan Hi giật mình kêu lên.

Quan Hi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về hướng cửa máy bay.

Là Hứa Duệ. Ngôi sao nam gã vừa ve vãn không lâu.

Người đàn ông kia nở nụ cười như gió xuân nhìn về phía gã, Quan Hi theo thói quen nở nụ cười thẹn thùng, hai mắt đong đưa nhìn về phía người tới.

Nhưng gã nhanh chóng nhận ra người mà người đàn ông vẻ mặt tươi cười kia đang nhìn vốn dĩ không phải là gã, mà là người ngồi trước gã, Biên Ý.

Vẻ tươi cười trên mặt Quan Hi chợt cứng đơ, gã hoảng loạn cúi đầu, sợ rằng Hứa Duệ sẽ phát hiện ra gì đó.

“Tiểu Ý à”. Hứa Duệ vui vẻ chào hỏi Biên Ý, nhưng vừa gọi tên đã được đón chào bằng một đôi mắt lạnh như băng.

Y chăm chú nhìn Hứa Duệ một hồi, cười khẩy nói: “Chắc ngài Hứa nhận lầm người rồi. Tôi là Biên Ý, nhưng rất tiếc không phải là tên ‘Biên Ý’ đã ngoại tình với cậu”.

Có thể nói Biên Ý chẳng chừa lại chút mặt mũi nào cho Hứa Duệ cả.

Mọi người xung quanh chết lặng, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt biến đổi đặc sắc vô cùng của Hứa Duệ.

Cả giới giải trí và fan của Biên Ý đều biết y đã kết hôn, nhưng cụ thể là kết hôn với ai thì lại ít người biết. Sau đó cũng chẳng có ai chụp được cảnh ân ái của y và người yêu, hơn nữa cả nhẫn cưới y còn không đeo nên rất nhiều người cho rằng y đã ly hôn, hoặc thực ra vẫn chưa có bạn đời.

Cứ thế, y và Hứa Duệ có dây dưa mờ ám với nhau thì cũng chẳng ai nói gì được, cùng lắm thì chỉ là người đã ly hôn và ngôi sao Hứa danh chính ngôn thuận ở bên nhau thôi mà?

Hóa ra…

Hầy, vậy mà tên hàng giả kia cũng chơi giả thành thật cho được.

Mặt Hứa Duệ lúc xanh lúc trắng, gã ta muốn giải thích với Biên Ý nhưng ngặt nỗi trên máy bay có quá nhiều người, có vài lời không tiện nói ra.

Chứ chẳng lẽ để gã ta phải nói là dù gã ta biết Biên Ý đã kết hôn rồi nhưng vẫn cố tình lấn tới, thèm muốn vợ người ta à. Hay phải nói rằng vì thấy mọi người không nhìn ra cho nên gã ta cố tình ở cùng với y, tất cả cũng chỉ vì gã ta quá yêu Biên Ý?

Vì thế gã ta chỉ có thể rời đi. Lúc đi ngang qua người trợ lý của Biên Ý, gã ta lơ đãng liếc nhìn người nọ một cái, vậy mà lại thấy vẻ mặt viết rõ mấy chữ yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang của người nọ, lại càng điên tiết.

Kỹ thuật diễn xuất của Quan Hi rất tệ, lại không giỏi kiềm chế cảm xúc. Mãi gã mới nhớ ra rằng mình đã thay đổi gương mặt, không nên để lộ cảm xúc này, nhưng rồi lại cảm nhận được ánh mắt giận dữ và căm ghét của Hứa Duệ.

Gã rụt cổ lại, mặt trắng bệch.

Phải làm thế nào bây giờ, gã thật đáng thương quá mà, hơn nữa gã cũng không cam lòng chút nào. Thậm chí có lúc gã còn hoài nghi có phải Biên Ý đã nhận ra gã, rồi cố ý dẫn gã theo mình hay không. Hứa Duệ chỉ gọi tên y có một lần đã bị sỉ nhục, y đang nhờ Hứa Duệ mà sỉ nhục gã ư?

Quan Hi miên man suy nghĩ trong chốc lát rồi lại tự mình phủ định suy đoán ấy.

Chắc là Biên Ý chẳng nhận ra gã đâu, nếu không sao y không gọi cảnh sát ngay từ đầu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi