ĐỘC BỘ THIÊN HẠ

Trận bão cát này kéo dài hai canh giờ nữa cuối cùng cũng tan, để lại những cảnh tượng hoang tàn, Diệp Húc vội vã chạy mấy trăm dặm trong bão cát, lúc này cũng không biết mình đang ở đâu.

Tuy rằng bão cát chỉ có hai canh giờ, nhưng khiến hắn được lợi không ít, thân thể được rèn luyện càng thêm vững chắc, sánh ngang với khổ tu hai mươi tư ngày.

Hiện tại thân hình hắn mạnh mẽ, dù bão cát có đi qua, cũng sẽ không bị tổn thương.

Bão cát tan đi, hắn thu hồi Định phong bảo thụ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong hoang mạc vô tận phía trước, đột nhiên mười vầng trăng sáng từ từ mọc lên, hại có hai ba dòng sông dài hiện ra, tiếp theo là từng tòa ngọc lâu lơ lửng trên không trung.

Cùng lúc đó, lại có hơn mười tòa bảo tháp xông lên trời cao, lên cao xuống thấp, trong tháp truyền đến tiếng tụng kinh rất lớn, đinh tai nhức óc, khuyên con người hướng tới cái thiện!

"Những vu sĩ ma đạo này đang giao thủ với vu sĩ chính đạo!"

Diệp Húc trong lòng vừa động, hắn ngoại trừ ở trên La Phù đảo thấy Bách Hoa cung chủ và Phạm Huệ Âm giao thủ một lần, cũng không có gặp vu sĩ chính đạo ra tay nữa, không nghĩ tới rốt cuộc gặp được ở đại mạc Tây Hoang.

Hắn lập tức động thân, tiến đến nơi giao thủ.

Hắn bay ra hơn mười dặm, chỉ thấy bên trong hoang mạc phía trước, mười con rắn sa mạc cực lớn, qua lại không ngớt trong đại mạc, một gã vu sĩ ma đạo đứng trên đầu một con sa xà, những con sa xà đó đúng là nguyên khí của hắn và cát vàng trộn lẫn, ngưng tụ mà thành.

Trong đó một con sa xà từ dưới lòng đất thoát ra, cuốn lấy một gã vu sĩ chính đạo, dùng sức cuộn lại, lập tức làm cho thân thể người nọ đứt ra từng khúc, cốt nhục đều dập nát!

Ầm ầm, mười con sa xà đều chui vào trong cát vàng, xuyên qua lòng đất, thi thoảng lộ ra thân hình to lớn, giết đến những vu sĩ khác.

Đột nhiên, trên không trung hiện ra một đạo kiếm quang, kiếm quang kia hơi rung lên, chia ra hai, hai chia ra bốn, bốn chia tám, trong phút chốc đầy trời đều là kiếm quang, ông một tiếng đánh nát hơn mười con sa xà kia.

Tên vu sĩ ma đạo đó cũng bị kiếm quang cắt nát.

Sau đó, tất cả kiếm quang đột nhiên hợp lại, hóa thành một thanh kiếm cực lớn rơi xuống bên người một vu sĩ chính đạo, bay lượn xung quanh hắn.

Đây chỉ là một góc của chiến trường, những nơi khác còn có mười mấy tên vu sĩ, tu vi có cao có thấp, đại đa số là tu vi Hạo Nguyệt kỳ, chỉ có một gã vu sĩ chính đạo tu vi đạt tới Hạo Nguyệt cửu phẩm, vầng trăng kia mơ hồ có dấu hiệu hóa thành sông.

Hiển nhiên, những vu sĩ ma đạo gặp được những vu sĩ chính đạo, khi bão cát tràn đến thì bọn họ đều tự bảo mệnh, nhưng bão cát tan thì thì những người này lập tức động thủ.

Diệp Húc nhìn thoáng qua, liền biết hơn phân nửa những vu sĩ ma đạo đó không ít người gặp họa, tuy rằng vu pháp vu bảo ma đạo xuất hiện liên tục, nhưng tốc độ tu luyện tâm pháp ma đạo quá nhanh, căn cơ bất ổn, làm cho uy lực vu pháp, vu bảo kém một bậc so với những vu sĩ chính đạo cùng cấp khác.

Cũng có nghĩa là, tu vi ngang nhau, một vu sĩ chính đạo có thể vững vàng ngăn chặn vu sĩ ma đạo.

Nhưng xét theo tổng thể thì những vu sĩ chính đạo đó chắc chắn sẽ thua, bởi vì trong đám vu sĩ ma đạo có một gã cường giả đã tu luyện đến Đan Đỉnh kỳ, tế khởi một cái đại đỉnh, che phủ trên cao, có thể dễ dàng luyện hóa đối thủ thành tro.

"Tâm pháp chính đạo tuy có thể nói là chính tông, nhưng trên vu pháp cũng không có nhiều đóng góp, kém xa vu pháp ma đạo thiên biến vạn hóa." Diệp Húc nhìn một lát, thầm nghĩ.

Chi chi!

Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng kêu quái dị của cổ trùng, hắn trong lòng vừa động, chỉ thấy mấy trăm con cổ trùng như đàn châu chấu bảo phủ một tên vu sĩ chính đạo, trong chớp mắt, tên vu sĩ đó liền thi cốt không còn.

"Chẳng lẽ là người Ngũ Độc giáo ta?"

Diệp Húc vội vàng tím kiếm xung quanh, đã thấy đàn cổ trùng kia đột nhiên thu nhỏ lại, đồng loạt chui vào trong một vầng trăng.

Dưới vầng trăng kia, một tú sĩ áo xanh đứng đó, có vẻ điềm đạm nho nhã, phía sau tú sĩ, một gã đại hán có vẻ thô kệch quê mùa, mặt râu quai nón, bộ dáng năm sáu mươi tuổi, dường như sắp chết vậy.

Một tên vu sĩ khác thì còn trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú khôi ngô, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt.

Hai người đứng phía sau tú sĩ áo xanh, hết nhìn đông đến nhìn tây, râu quai nón chống một cây cờ đen trong tay, lén lén lút lút, hiển nhiên đang tìm kẻ thù, tính toán hạ độc thủ.

Hai người này tu vi đã đặt tới Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, rất là không tệ.

"Ba người họ sao cũng đến đây!"

Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội vàng bay qua, cười nói: "Cố sư huynh, Chu huynh, Phương huynh, sao các người lại đến nơi này?"

Râu quai nón kia đúng là Chu Thế Văn, công tử bột là Phương Thần, mà tú sĩ áo xanh kia là Cố Ngôn Chi, ba người nhìn thấy Diệp Húc, cũng hơi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ là hắn cũng sẽ chạy vào trong đại mạc Tây Hoang này.

"Thiếu Bảo, lão tử không hoa mắt chứ? Không ngờ có thể nhìn thấy ngươi ở nơi đây, thật sự là tha hương gặp bạn cũ, may mắn làm sao!"

Chu Thế Văn mừng như điên, vội vàng chạy tới, ôm hắn một cái thật mạnh, sau đó lại buông ra, hung hăng nện mấy đấm lên ngực hắn, cười ha ha, miệng lại phun ra vài câu văn nho nhã, làm cho Diệp Húc cảm thấy có chút không quen.

"Thiếu Bảo, ngươi ra đầu sóng ngọn gió rồi, nghe nói tiểu tử ngươi giết mấy vạn người, hiện giờ bị Hạ gia truy nã, treo thưởng đầu ngươi, trên đường lại bị ngươi xử lý vài ngàn! Thật sự quá giỏi, quá là giỏi!" Chu râu rậm giơ ngón cái lên, tỏ vẻ khâm phục.

"Giết mấy vạn người…"

Diệp Húc lau mồ hôi lạnh đi, khiêm tốn nói: "Lời đồn, đó hoàn toàn là lời đồn. Chẳng qua tru sát lệnh của Hạ gia là thật, nếu không ta cũng sẽ không bị ép phải chạy vào đại mạc Tây Hoang này."

Phương Thần tiến đến, thản nhiên nói: "Diệp thế huynh không sao là tốt rồi."

Tuy hắn nói nhàn nhạt, nhưng Diệp Húc có thể sâu sắc cảm nhận được ý quan tâm trong đó.

Lúc trước ở Liễu Châu, ba người bọn họ vừa là địch vừa là bằng hữu, đấu từ nhỏ tới lớn, lại cùng nhau rời khỏi Liễu Châu, một đường đồng cam cộng khổ chia xẻ hoạn nạn, giao tình thâm hậu.

Cố Ngôn Chi thận trọng, vầng trăng trên đỉnh đầu chiếu rọi, từng con cổ trùng chui ra khỏi ánh trăng, trầm giọng nói: "Diệp sư đệ, lần này Ngũ Độc giáo chúng ta nhận được chiếu lệnh của triều đình, dẫn đệ tử xuống núi đến tiền tuyến. Đông Hoàng tướng quân ra lệnh cho ta xâm nhập đại mạc, quét dọn các thế lực quân địch trong đại mạc, không ngờ lại gặp phải bão cát, thương vong nghiêm trọng, không hề ít sư đệ đều đã bỏ mạng."

Diệp Húc lẳng lặng nghe xong một lúc, mới biết ngọn nguồn.

Hóa ra đám người Cố Ngôn Chi xâm nhập đại mạc rồi liền gặp phải bão cát, rất nhiều cao thủ đã chết, lại lập tức gặp phải vu sĩ chính đạo theo Đại Hán đi đến, song phương phát sinh xung đột.

Lần này mang đội vu sĩ đi chính là cao thủ trong quân đội, cường giả Hạ Hầu gia, tên là Hạ Hầu Thường, đúng là tên vu sĩ Đan Đỉnh kỳ kia, ra tay linh hoạt, sắc bén ác độc, không ít vu sĩ chính đạo chết dưới đỉnh của hắn.

"Đông Hoàng tướng quân, chính là Đông Hoàng Mục, tên tiểu tử này mặt mày kiêu ngạo, ai cũng khinh thường, lão tử thấy hắn khó chịu gấp đôi." Chu Thế Văn thấp giọng nói.

Phương Thần gật đầu: "Tuy rằng khó chịu, nhưng người này tu vi cực cao, so với khi rời khỏi Việt Châu còn mạnh hơn, hiện giờ đã tu luyện đến Mô Thai kỳ, thật sự là thiên tài hiếm thấy!"

Chu Thế Văn cũng gật đầu, thở dài một tiếng.

Diệp Húc kinh ngạc, Chu Thế Văn và Phương Thần hai người này trước giờ đều coi ông trời là nhất, bản thân đứng thứ hai, giờ lại tâm phục khẩu phục Đông Hoàng Mục, này có thể nói tư chất của Đông Hoàng Mục cực kỳ xuất sắc.

Chẳng qua, Đông Hoàng Mục vẫn làm cho Diệp Húc khó chịu, người này mắt mọc trên đỉnh đầu, cao cao tại thượng, như coi chính mình trở thành hoàng đế vậy.

"Thiếu Bảo, gần đây tên tuổi của ngươi tuy vang xa, nhưng tu vi vẫn kém như vậy, còn kém xa hai chúng ta."

Chu Thế Văn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười nói: "Hiện giờ chúng ta đã tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, giáo chủ ban thưởng cho hai tòa động phủ, có thể hấp thu linh khí, tốc độ tu luyện hiện tại có thể nói là kinh người! Nếu ngươi không cố gắng, chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng lúc càng lớn đó."

Phương Thần gật đầu nói: "Vu bảo vu binh vu pháp đều là vật ngoài thân, chỉ có tu vi với là gốc rễ."

Diệp Húc nhớ tới cảnh tượng đám người Vương Vũ đối phó đám bọ cạp kia, cực kỳ đồng ý, gật đầu nói: "Tu vi quả thật cực kỳ quan trọng, nếu tu vi cao, uy lực vu pháp vu bảo sẽ càng lớn. Lần này sau khi ta tránh thoát được đám người đuổi giết rồi, cũng phải khổ tu một trận, trnah thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất đuổi theo các ngươi."

"Đuổi giết ngươi?"

Tú sĩ áo xanh Cố Ngôn Chi trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang, cười lạnh nói: "Kẻ nào to gan như vậy, ngay cả người Ngũ Độc giáo ta cũng dám đuổi giết? Diệp sư đệ, đệ yên tâm, có vi huynh ở đây, ân oán này vi huynh sẽ giúp đệ xử lý!"

"Thêm cả phần chúng ta nữa!" Chu Thế Văn dùng sức vỗ vỗ ngực, hắn tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, lòng tin tăng lên cực độ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Diệp Húc cười khổ, nói: "Chuyện này là do ta gây ra, vẫn để một mình ta gánh lấy thì tốt hơn." Hắn còn một câu chưa dám nói ra, đám người Cố Ngôn Chi tuy tu vi cao hơn hắn, nhưng muốn gánh vác chuyện này, chỉ sợ còn xa mới đủ. Nhưng những lời này rất làm tổn thương người, không nói ra thì tốt hơn.

"Kẻ nào dám đối nghịch với Ngũ Độc giáo ta?" Cố Ngôn Chi thản nhiên cười, hỏi.

Diệp Húc thuận miệng nói: "Một ít tiểu bối của mấy môn phái mà thôi, những người này tiểu đệ còn có thể ứng phó."

Cố Ngôn Chi, Chu Thế Văn và Phương Thần nghe hắn nói vậy, cũng không tiện tiếp tục truy hỏi, miễn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Ba người liếc nhau, thầm nghĩ: "Đáng thương, Diệp sư đệ bị người đuổi giết mấy ngàn dặm, từ Đông Hải chạy trốn tới tái ngoại, xâm nhập trong đại mạc, có thể thấy thảm hại ra sao. Hắn quá sĩ diện, chịu đau khổ cũng không nói ra, chúng ta cũng không nên chỉ ra, nhưng những kẻ đó nếu đã đuổi giết tới đại mạc rồi, chúng ta ngược lại có thể ra tay, giúp hắn giải quyết đoạn ân oán này…"

Nào ngờ sở dĩ Diệp Húc không nói, không phải vì lòng tự trọng của hắn quá manh mẽ, mà là sợ tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ.

Bên trong đám người đuổi giết hắn, cao thủ Hạo Nguyệt kỳ nhiều không đếm xuể, cường giả Hỗn Nguyên kỳ cũng có mười mấy người, mà biến thái Đan Đỉnh kỳ cũng có một, thế lực này, đừng nói Cố Ngôn Chi Chu Thế Văn có thể chịu được, cho dù là Hạ Hầu Thường Hạ Hầu gia cũng sẽ bị quần ẩu tới chết!

"Thiếu Bảo, nếu đệ đến đây rồi, vậy đừng đi, chờ chúng ta nói với Hạ Hầu Thường tiền bối một câu, để đệ ở lại trong đội ngũ." Cố Ngôn Chi ánh mắt chớp động, cười nói.

Hắn cực kỳ tán thưởng Diệp Húc, một lòng muốn Diệp Húc ở lại, chờ đám người kia đuổi theo đến đây, liền thay Diệp Húc giải quyết đám phiền toái đó.

"Diệp sư đệ một người lèo lái phân đà Vân Môn sơn, quả thật là làm khổ đệ ấy."

Cố Ngôn Chi có chút áy náy trong lòng, thầm nhủ: "Lúc trước giáo chủ vốn định để ta đến làm đà chủ Vân Môn sơn, không ngờ ta chuyên tâm khổ tu, gánh nặng này lại để Diệp sư đệ một mình gánh vác, có thể chia sẻ chút áp lực với đệ ấy, coi như là ta bồi thường đệ ấy vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi