ĐỘC BỘ THIÊN HẠ

Tôn Trọng Thư đánh giá Trang Cổ Đạo đang khoanh chân ngồi yên tọa, chỉ thấy kim liên không ngừng từ trên người Trang Cổ Đạo trào ra, liên hoa không ngừng sinh sôi tàn tạ, lúc này mới cười nói: "Trang huynh cực kỳ dũng mãnh, trong thế hệ trẻ tuổi chỉ sợ không có mấy người có thể làm đối thủ. Hắn tu luyện hẳn là Bế Khẩu Thiền (ngậm miệng thiền), cái gọi là bế khẩu, kỳ thực là đóng tâm mình lại, khiến nội tâm yên lặng, không còn đăm chiêu."

Diệp Húc cũng nhìn về phía Trang Cổ Đạo, Trang Cổ Đạo giống như một pho tượng cổ phật, tinh khí ở sau người hình thành một toàn đại phạm âm lôi tự. Từng tiếng chuông phạm âm đại xướng, kim liên cuồn cuộn, cảnh tượng xa hoa này giống như phật quốc niết bàn vậy.

"Tuy nhiên, hiển nhiên là Trang huynh không tu luyện Bế Khẩu Thiền tới nơi tới chốn."

Tôn Trọng Thư cái miệng không tha người lại phát tác, chỉ thẳng ra chỗ thiếu hụt của Trang Cổ Đạo, thao thao bất tuyệt nói: "Trang huynh nếu thật sự tu thành Bế khẩu thiền, vừa rồi nhất định sẽ không dùng đại phật mà nói chuyện với Vô Khuyết công tử. Đại phật mở miệng, chẳng lẽ không phải là lời nói trong lòng mình sao? Tâm động, thiền liền bị phát rồi."

"Cái gọi là một niệm hoa nở, một niệm hoa tàn, quanh thân Trang huynh trào ra kim liên, hoa nở hoa tàn, nối liền không dứt, thuyết minh ý niệm trong đầu hắn là không tinh khiết. Một ý niệm vừa mất đi trong đầu, lập tức có một ý niệm khác sinh ra trong đầu hắn. Tạp niệm của hắn còn có nhiều lắm, ý niệm còn xa mới đạt tới cảnh giới tinh thuần như một. Nếu hắn tu luyện tới cảnh giới một niệm không sinh, một sen không nở, thì thuyết minh bế khẩu thiền của hắn đã đại thành, không thể chê vào đâu được, thành tựu Phật đà."

Diệp Húc tiếp tục đánh giá Trang Cổ Đạo, quả nhiên nhìn quanh thân Trang Cổ Đạo có kim liên không ngừng trào ra, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, không khỏi kính nể vô cùng với phán đoán của Tôn Trọng Thư.

"Ta xem Trang huynh nhiều tạp niệm như vậy, chỉ sợ đời này không thể luyện thành bế khẩu thiền. Còn không sớm bỏ qua môn công pháp này, chuyển sang tu tâm pháp khác làm chính sự thì hơn." Tôn Trọng Thư trịnh trọng đề nghị nói.

Trong phút chốc, quanh thân Trang Cổ Đạo tràn ngập kim liên, vô cùng vô tận, hiển nhiên là nghe thấy lời nói của Tôn Trọng Thư. Chân tâm của bản thân hắn bị loạn nhịp, vô số ý niệm trong đầu chen chúc mà ra, gần như bị tẩu hỏa nhập ma!

"Tiểu tử vô tri, dám làm loạn pháp trong lòng ta?"

Một pho tượng Minh Vương tám tay từ trong đại phạm lôi âm tự phía sau đầu hắn đột nhiên đánh ra một bàn tay to. Bàn tay to nhanh như chớp chộp tới Tôn Trọng Thư, Trang Cổ Đạo tâm động sát khí, trực tiếp ra tay, tính toán tự mình xuất thủ, bóp chết tiểu tử tìm ra sơ hở của mình một phen.

"Trang huynh, bởi vì một câu vui đùa mà giết người, ngươi nhập ma đạo rồi! Nếu tiếp tục như vậy mà xuống, ngươi tất nhiên sẽ biến thành ma trong ma rồi!"

Diệp Húc hoành thân che trước người Tôn Trọng Thư, khí thế đột nhiên buông ra, chỉ nghe thấy ầm một tiếng. Khí thế của hắn hình thành một tòa ảo ảnh di la thiên địa tháp. Trong tháp một bàn tay trắng nõn hiện ra, một chưởng chụp tới, đánh nát bàn tay to của đại minh vương tám tay bên trong đại phạm âm lôi tự của Trang Cổ Đạo.

Khí lãng tản ra, oanh kích đại phạm âm lôi tự tạo thành tiếng nổ lớn, lay động không ngừng.

Trong tự truyền tới phạm âm đại xương, một tiếng lại cao hơn một tiếng, làm cho bàn tay to của Diệp Húc tiêu tan vô hình đi.

Trang Cổ Đạo kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt mở lớn, bắn ra như điện, hướng Diệp Húc mà nhìn lại, sát khí bắn ra, hồn nhiên không còn chút ý vị như Phật Đà vừa rồi.

Hiên Viên Vô Khuyết cũng không khỏi mở to mắt mà nhìn, nhìn Di la thiên địa tháp của Diệp Húc, trong lòng cẩn thận, nhỏ giọng nói: "Trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng!"

Cơ Xương Cành lại càng kinh hãi, Diệp Húc và Trang Cổ Đạo vừa đánh một kích, tuy rằng hai người đều là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, nhưng thực lực của Diệp Húc cũng hiển lộ ra không thể nghi ngờ. Đây tuyệt đối là một cao thủ mạnh mẽ thái quá.

"Tên mập lùn này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, có thể đối xứng với Trang Cổ Đạo! Tư chất của hắn không ngờ lại tốt như vậy, đạt được truyền thừa của Trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng, chẳng lẽ là thân thể tiên thiên ngũ hành?"

Tôn Trọng Thư bị thanh thế của hai người động thủ làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng nói với Diệp Húc: "Diệp huynh, có phải ta nói quá trực tiếp rồi không?"

Diệp Húc nhẹ nhàng ngồi xuống, cười nói: "Trọng Thư huynh, ngươi cũng là có ý tốt, tiếc rằng người ta không cảm kích thôi."

"Thế giới này, làm người tốt thật khó…" Tôn Trọng Thư ủy khuất vạn phần nói.

Diệp Húc thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu vai hắn, một bộ dạng nghĩ lại chuyện cũ, nói: "Làm một người tốt còn sống lại càng khó hơn, điểm này, ta là hiểu rất rõ."

Đám người Kiều Quốc Lão gần như ngất rồi, trong giây lát ngắn ngủi tên miệng rộng Tôn Trọng Thư đã đắc tội không chỉ một cường giả, làm cho bọn họ hận không thể cởi giày nhét vào trong miệng hắn.

"Vừa rồi là Trang mỗ sai, Trang mỗ xin lỗi Tôn huynh." Trang Cổ Đạo chậm rãi đứng dậy, áo vải hài mũi nhọn, hướng tới Tôn Trọng Thư mà đi, hai tay hợp thành chữ thập, hạ thấp người thi lễ.

Hắn lại khôi phục ý vị Phật Đà, giống như chân phật hàng thế, làm cho người ta có cảm giác mộc xuân phong.

Lúc này hắn đã mở miệng nói chuyện, hoàn toàn phá vỡ đi bế khẩu thiền của mình, cười nói: "Loại thiền pháp này, không tu cũng không sao. Tâm không một niệm, lưu tâm dùng làm gì? Vì môn tâm pháp này, suýt nữa khiến ta rơi nhập ma đạo, ngộ sát Tôn huynh."

Diệp Húc híp mắt, trong lòng sinh ra cảnh giác: "Trang Cổ Đạo này, quả nhiên là kình địch, một môn tâm pháp nói bỏ qua là bỏ qua, là một người xuất sắc đây. Hắn còn lợi hại hơn Cơ Xương Canh nhiều lần! Tương lai thành tựu của hắn cũng phải ở phía trên Cơ Xương Canh!"

"Bích nhãn màu tím, rất khác người, tương lai quần hùng thiên hạ, tất có một vị trí của Tôn huynh." Hiên Viên Vô Khuyết ánh mắt chớp động, hướng tới Tôn Trọng Thư nói lời tận đáy lòng.

Cơ Xương Canh và Trang Cổ Đạo hai người liếc nhau, trong lòng cảnh giác, đều nhìn lại phía Tôn Trọng Thư. Quả nhiên phát hiện ra đôi mắt của hắn cực kỳ khác người, chính là đôi mắt màu xanh biếc nhưng thỉnh thoảng lại phát ra một đạo thần quang.

Tôn Trọng Thư lợi hại ở chỗ, không phải là cái miệng hắn, mà là cặp song bích nhãn này của hắn. Nó có thể nhìn thấu hư thực của vu sĩ, có tác dụng giống như cặp mắt của Hiên Viên Minh Nguyệt.

Hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ, nếu ngược lại, thực lực của hắn và đám người Trang Cổ Đạo tương đương nhau. Với đôi mắt có thể nhìn thấu được thực hư người khác của mình, chỉ sợ không có bao nhiêu người chân chính là đối thủ của hắn!

Bởi vậy Hiên Viên Vô Khuyết mới tán thưởng, quần hùng thiên hạ trong tương lai, tất có một vị trí của hắn.

Cơ Xương Canh không khỏi nẩy lên sát khí trong lòng, đại phạm âm lôi tự phía sau Trang Cổ Đạo cũng truyền tới từng tiếng chuông du dương. Tôn Trọng Thư người như thế này, sau khi trưởng thành lên, khẳng định là cực kỳ đáng sợ, làm cho bọn họ không tự chủ được mà sinh ra sát khí.

"Trọng Thư huynh tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Nếu là đối thủ của người như vậy, khẳng định ngay cả ngủ cũng không ngon giấc." Diệp Húc không khỏi tán thưởng trong lòng.

"Hạ gia tới!" Trong Mục Vương Thành đột nhiên vang lên từng tiếng người kêu lớn.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hư không đột nhiên dao động kịch liệt. Trong không trung xuất hiện một tấm trận đồ thật lớn, vô số núi lớn di động trên không trung, lại có một tòa thanh đồng cung điện tọa lạc ở giữa những dãy núi.

"Tây Hoàng chi bảo, Thiên Sơn Thanh Điện Đồ!" Diệp Húc a nhẹ một tiếng, tấm trận đồ này đúng là Thiên Sơn Thanh Điện Đồ mà lần trước hắn đã từng gặp ở Đại Mạc Tây Hoang.

Lúc đó, bảo vật này bị cao thủ Trung Châu Hạ gia từ xa xa tế khởi ảo ảnh thiên đình, đoạt được từ trong tay của Minh Hà giáo chủ. Trận đồ này mà toàn lực triển khai, bao phủ ngàn dặm, những dãy núi cùng cung điện, nguy nga đồ sộ.

Lúc đó, trong mắt của Diệp Húc thì thiên sơn thanh điện đồ uy lực hạo hãn vô cùng. Mà lúc này, Diệp Húc kiến thức rộng rãi, kiến thức rất nhiều trọng bảo, thậm chí ngay cả bất diệt chi bảo cũng gặp nhiêu. Nhưng mà uy lực của thiên sơn thanh điện đồ vẫn không thể khinh thường.

Đây là một kiện tam tướng chi bảo có uy lực không hề kém với bất diệt chi bảo bình thường. Sau khi bị Hạ gia thu đi đã để ở trong tay Hạ Đông Dương.

Thiên sơn thanh điện đồ hóa thành một cuốn tranh cuộn, dừng ở trong tay một thanh niên mình dài đứng đầu. Chỉ thấy hơn mười vị cường giả Hạ gia tiền hô hậu ủng, bao quanh thanh niên áo xanh này.

Ngay sau đó, Hạ gia mọi người rơi vào Quan Tinh Đài. Hạ Đông Dương áo xanh, ngồi đối diện với Hiên Viên Vô Khuyết, hai mắt khép kín giống như lão tăng nhập định.

Đây là lần thứ hai Diệp Húc gặp được Hạ Đông Dương, lần đầu tiên ở ở Quy Tàng Môn Lĩnh Tây, Hạ Đông Dương và Thái Tử Sơn tính toán đối phó Diệp Húc. Tuy nhiên Hạ Đông Đương và Hạ Tung Giang lại bị một thức tu la thiên quốc của Già La Minh Tôn dọa sợ chạy đi mất.

Tuy nhiên, hắn cũng không bởi vậy mà khinh thường người này, Trung Châu Hạ gia chính thế gia số một số hai của đương kim ma đạo. Đại Hạ hoàng truyền số mệnh truyền thừa xuống, có được cửu đỉnh, truyền thừa này là sâu không thể lường được.

Đệ tử từ trong Hạ gia đi ra, mỗi một người đều cực kỳ xuất sắc, mà Hạ Đông Dương lại là người nổi bật trong đó. Tu vi của hắn cùng Hiên Viên Vô Khuyết là không chênh lệch lắm, đều là có thực lực hóa thần kỳ, lại có thể cứng rắn chống lại cường giả tam tướng cảnh pháp tướng kỳ bình thường.

"Hiên Viên Vô Khuyết, lão phu tốt xấu gì cũng là thúc phụ trưởng bối của ngươi. Chẳng lẽ nhìn thấy chúng ta còn không đứng dậy chào?" Một lão giả Hạ gia tiến lên trước một bước, âm thanh lạnh lùng nói. Hắn tính toán lớn tiếng dọa người, trên phương diện khí thế đã áp đảo Hiên Viên Vô Khuyết một bậc.

Hiên Viên Vô Khuyết khẽ vuốt cầm huyền của mình, tiếng đàn giống như nước chảy thâm cốc, đúng là hắn đã mắt điếc tai ngơ rồi.

Lão già Hạ gia sắc mặt phát lạnh, phía sau hắn hiện lên chín đại nguyên thần, hừ lạnh nói: "Rất kiêu ngạo, tiểu tử ngông cuồng! Hôm nay lão phu trước tiên thay bề trên của ngươi giái huấn ngươi một chút!"

Hắn tiến tới nhanh chóng, kén khởi bàn tay, hung hăng chặt thẳng xuống mặt của Hiên Viên Vô Khuyết.

Ba!

Thanh âm của một cái tát vang lên dữ dội, Diệp Húc lắc mình đứng trước người của Hiên Viên Vô Khuyết, tát mạnh một cái. Một chưởng kia hung hăng đánh lên mặt lão già, đánh bay hắn đi ra xa.

Lão già kia bị một chưởng của hắn đánh vỡ hết cả hàm răng, người đang ở giữa không trung, vô số mảnh răng vụn cùng máu tươi phun ra.

"Hạ gia thật không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả, nghĩ muốn trước khi đại chiến làm loạn tâm tình của Hiên Viên Vô Khuyết huynh sao? Loại thủ đoạn nhỏ này mà truyền ra bên ngoài không sợ người trong thiên ha đều nhạo báng sao?" Diệp Húc trên mặt run lên dữ tợn. nhe răng cười độc ác nói.

"Diệp huynh thật sự là rất nhiệt tình!"

Tôn Trọng Thư không khỏi tán thưởng, hướng tới lão giả Hạ gia bị tát một cái răng rụng gần hết, khiển trách nói: "Vị tiền bối Hạ gia này, ngươi thật là không biết lễ ngĩa gì cả, còn không xin lỗi Diệp huynh và Vô Khuyết huynh."

ở phía sau hắn đám người Kiều Quốc Lão đã hộc máu, ba vu sĩ trung niên của Đồng Tước Môn thì bị dọa ngất đi. Kiều Quốc Lão còn lại thân hình cũng run rẩy lẩy bẩy, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Diệp lão ma coi trời bằng vung, dám đắc tội Trung Châu Hạ gia, tên hỗn tiểu tử này ăn tim gấu gan báo hay sao mà cũng dám giáp mặt mắng Hạ gia không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?"

Lão già Hạ gia kia nghe thấy vậy phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, lập tức ngất đi ngã xuống đất.

Cơ Xương Cảnh ánh mắt chớp động, khóe miệng lộ ra mỉm cười, thầm nghĩ: "Xem ra tiểu tử này tương lai sẽ không thành đối thủ của ta được rồi. Hắn có thể sống qua ngày hôm nay được không còn khó nói… còn có tên mập béo lùn kia nữa, lão già Hạ gia bị hắn tát một cái như vậy, hắn muốn sống qua hôm nay cũng khó!" Nguồn: http://truyenfull.vn

"Mập mạp chết tiệt, ngươi chẳng lẽ bắt nạt Hạ gia ta không người sao?" Hạ Ngân Xuyên từ trong đám người kia nhảy ra, bộ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, khí thế đột nhiên bắn ra, hiển nhiên mạnh mẽ hơn lão già vừa rồi rất nhiều.

Phía sau Hạ Ngân Xuyên hiện lên chín đại đỉnh, hắn đi trước một bước áp tới Diệp Húc.

"Hạ gia muốn ỷ thế hiếp người sao?" Diệp Húc thản nhiên nói.

"Ỷ thế hiếp người?"

Hạ Ngân Xuyên cười to, tự tin tràn đầy: "Mập mạp chết tiệt, Hạ gia ta làm sao lại bắt nạt ngươi chứ? Chỉ cần ngươi tiếp được ba chiêu của ta, ba chiêu không chết, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi