Con rể hụt đã chẳng nể nang còn bắt phải xin lỗi một con nhóc ranh không cùng tầng lớp, Châu Tuyết muốn nhảy dựng lên nhưng chẳng ai nói giúp bà câu nào.
Chồng và con trai ăn phải bùa mê thuốc lú đã đành, kể cả Trần Duệ Dung là bạn thân bao nhiêu năm cũng ngoảnh mặt làm ngơ khiến bà tức đến mức muốn thổ huyết.
Châu Tuyết sưng sỉa không thỏa hiệp, trợn mắt quát lên:
- Xin lỗi nó? Nằm mơ đi, đợi rồi xem các người có bị nó lừa hay không.
Mang một cục tức giận và xấu hổ to đùng trong người, Châu Tuyết ngoảnh mặt rời đi, bỏ lại con gái không thèm bênh vực nữa.
Diệp Y Sương bị anh trai giữ lại chỉ biết gục mặt tại chỗ, nhắm chặt mắt nghe mấy lời chỉ trích của khách dự tiệc nhằm vào mình.
Bữa tiệc mừng thọ long trọng cứ như thế bị phá nát, để vớt vát lại chút thể diện Diệp Vạn Thu phải đứng ra xin lỗi thay cho vợ con, cũng xin lỗi Kiều Lệ mong cô bỏ qua mọi chuyện.
Kiều Lệ không mang tâm địa hẹp hòi, vả lại còn phải tỏ ra là một người hiểu chuyện để vợ chồng Giang Thừa không xấu mặt.
Cô cười nhạt nhòa, không nhanh không chậm nói rõ ràng từng chữ.
- Đối với cháu có xin lỗi hay không, không quan trọng.
Chỉ mong tất cả mọi người trước khi phán xét ai đó, muốn vũ nhục ai đó hãy cẩn thận lục tìm lương tâm của mình để không làm tổn thương người khác.
Cháu nghèo tiền, nhưng không nghèo lương tri, món quà đắt tiền đó cháu xin trả lại cho chú, chỉ mong chú và vợ mình có lời giải thích thỏa đáng với ba mẹ chồng của cháu, đừng để họ phiền lòng, cũng đừng vì chuyện này đánh mất mối giao hoà giữa hai nhà.
Cháu xin phép.
Kiều Lệ quay lưng, đám đông xung quanh dẹp đường cho cô bước.
Vài phút trước cô còn là một kẻ đê tiện chịu ngàn lời mắng chửi, còn hiện tại lại nhận được những cái vỗ tay âm thầm của một số người.
Được chồng chống lưng, còn khéo léo lấy lòng gia đình chồng, hảo cảm cứ thế ngùn ngụt tăng cao.
Bữa tiệc này đã chẳng còn lí lo để ở lại, ông bà Giang cũng không vui ra về.
Giang Tuấn đưa mắt quét qua một lượt các vị phu nhân và thiên kim đã tham gia vào trò phán xét coi thường Kiều Lệ, lạnh lùng lên tiếng:
- Cô ấy tuy xuất thân nghèo khó, không học rộng tài cao, nhưng nhân cách hơn hẳn rất nhiều người đấy.
Nam tử mang nét anh tuấn rời khỏi bữa tiệc, lòng chán chường không rõ nguyên nhân.
Bước chân anh dồn dập, muốn nhanh nhanh về đến nhà, vẫn còn chuyện khác cần giải quyết.
- Anh Tuấn… Anh Tuấn… Anh nghe em nói đi, chuyện không phải như anh thấy đâu…
Diệp Y sương mang khuôn mặt lấm lem nước mắt, phấn son đóng vảy khó coi, xách làn váy xòe rộng chạy theo người trong mộng dốc lòng níu kéo.
Giang Tuấn đứng ở bên bụi dạ yến thảo quay đầu, mắt âm u như mới chui lên từ địa ngục.
Diệp Y Sương sợ hãi sững người, nhưng vẫn cố chấp tiến lại gần.
- Anh đừng nghe Kiều Lệ nói bậy, em không phải là người như vậy đâu, chính cô ta đã quyến rũ ba rồi cướp mất anh, em mới là người bị hại.
- Ồ! Từ lúc nào một kẻ bày mưu tính kế hạ thấp nhân phẩm của người khác lại trở thành bị hại vậy? Diệp Y Sương, cô chưa tỉnh sao? Ai cướp gì của cô, Trương Kiều Lệ chẳng cướp gì của cô cả, hôn sự của tôi và cô vì sao lại có cô biết mà.
Anh tiến lên một bước, khí thế toả ra có thể dồn chết người khác, giọng nói vì vậy mà cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
- Chúng ta trước đây có thể xem như anh em, nhưng cô đã đạp đổ mối quan hệ đó rồi.
Cô nên nhớ, tôi nợ chú Diệp đôi mắt, chứ chẳng hề nợ cô thứ gì cả.
Nếu người chú ấy gửi gắm không phải là Trương Kiều Lệ mà là một cô gái khác, thì cũng vậy mà thôi.
Ai cho cô cái quyền bôi bác cô ấy? Đừng có hão huyền đừng nuôi mộng tưởng nữa, tôi có thể là của Trương Kiều Lệ hay của một ai khác nhưng mãi mãi không phải là của cô.
Dáng người thẳng tắp cao ngạo dứt khoát quay đi, để lại lời tuyệt tình nhấn chìm cô gái trẻ.
Thiên kim xinh đẹp ngồi thụp xuống thảm cỏ xanh mướt, để nước mắt chảy từ trong tim hoá hận thành thù.
…
Chiếc xe ô tô của nhà họ Giang cả lúc đi và lúc về đều hết sức yên tĩnh.
Giang Thừa an ủi Kiều Lệ mấy lời, ngữ điệu nghe qua có xen lẫn một chút khen ngợi, vì cô đã hiểu chuyện không làm mọi thứ thêm ầm ĩ.
Kiều Lệ nép bên cửa xe, mặc chiếc áo len để cánh tay thôi lạnh, môi bất giác khẽ nâng không rõ vui hay buồn.
Diệp Y Sương sẽ chẳng bao ngờ rằng, kế hoạch ngu ngốc của cô ta đã vô tình giúp cô "đẹp" hơn trong mắt người khác.
Vừa về tới nhà, Giang Tuấn đã hậm hực đi lên phòng trước.
Kiều Lệ có thể nhìn ra anh đang không vui, lúc nãy còn tử tế ra mặt giúp cô, bây giờ thái độ đột ngột thay đổi.
Nói gió trời lúc thổi đông lúc thổi tây, cũng không khó đoán bằng tính nết của anh ta.
Kiều Lệ biết được sau khi mở cánh cửa này ra sẽ là một trận cãi vã, cô chẳng phiền lòng chuẩn bị tinh thần, cứ như vậy mà trực tiếp đối đầu.
Giang Tuấn ngồi trên giường, áo sơ mi đã cởi, từ mặt đến ngực đều hết sức mê người, thế nhưng bao quanh anh bây giờ ngoài sự lạnh lẽo thường thấy ra thì chẳng còn gì nữa.
- Thế nào, đã vừa lòng cô chưa? Đưa cô tới đó cho có hình thức, lại còn không biết điều mà gây rắc rối cho tôi.
Cô thiếu tiền có thể mở miệng xin, chứ đừng đưa tay nhận bừa một thứ lấp lánh để người khác chỉ chỏ coi thường, mất mặt tôi lắm.
Giọng của Giang Tuấn vang vang trong căn phòng chỉ một sắc màu vàng nhạt, Kiều Lệ đứng đó nhìn, đáy lòng bình lặng hơn nước giữa trời thu.
Má môi rực rỡ bởi một nụ cười buồn, chẳng có sự đổ vỡ nào thoáng qua đây cả.
- Vậy ra, lúc nãy anh nói giúp tôi chỉ là vì sợ mình xấu mặt thôi sao? Đâu cần phải làm thế, tôi có thể tự chứng minh mình trong sạch mà.
Nếu anh cũng mang ý nghĩ coi thường tôi giống như bọn họ thì lúc đó anh nên mặc kệ tôi đi, dù gì họ cũng đâu xem tôi là con dâu của Giang gia, họ mắng tôi với cái tên Trương Kiều Lệ, chẳng liên quan gì tới anh cả, tức giận làm gì cho mệt thân.
Cô quay bước muốn vào phòng tắm, không muốn nói nhiều, cũng không muốn đoán tâm tư của anh ta.
Nhưng anh ta lại không dễ dàng tha cho cô, chỉ cần vài bước chân, kéo mạnh một cái rồi xô ngã cô xuống giường.
Đè cả thân người lên cô, bóp mạnh hai bên má của cô, trừng mắt tức giận.
- Ý của tôi rõ ràng như vậy mà, sao không trả lời đầy đủ? Cô thích tiền đến vậy sao? Cô biết bọn họ chẳng xem cô ra gì mà, tại sao còn nhận quà của họ? Hay chúng khiến cô mờ mắt nên không thể cưỡng lại, cô còn nhận thứ gì từ ai nữa, Triệu Gia Viễn có cho cô không?
Anh càng nói càng lên cao giọng, lực tay trong vô thức cũng mạnh bạo hơn.
Một kẻ điên vì tức giận, một kẻ ương ngạnh không khuất phục, một trên một dưới không ai chịu thua ai.
Kiều Lệ mở to hai mắt, chưa lúc nào nhân nhượng cầu hòa, chẳng những thế còn cố tình khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
- Tiền mà ai chả thích, vì thích nên mới gả cho anh đó.
Có điều lệ nào cấm tôi không được nhận quà của người khác, cũng có lí do nào để tôi phải trả lời hết các câu hỏi của anh? Anh bảo tôi làm anh mất mặt, vậy anh có từng giữ thể diện cho tôi chưa, hay cứ sải chân đi là coi tôi như không khí? Nếu đã không có ý định xem tôi là một con người, thì cũng đừng nhẫn tâm rũ mắt nhìn tôi như bụi cỏ dại dưới chân mà ra sức dẫm đạp..