DỐC CẠN CHÂN TÌNH ĐỂ YÊU EM


Kiều Lệ vừa dứt lời, bình trà trên tay Diệp Vạn Thu cũng rơi về chỗ cũ.

Ông nâng mí mắt đầy nếp nhăn nhìn cô, sắc mặt biểu lộ rõ ràng giữa bất ngờ và không tin được, vài phút trôi qua cũng không thốt lên được lời nào. 
Không khí đã nặng nề giờ còn thêm phần căng thẳng, Kiều Lệ vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như cũ, thong thả đan hai tay trước bụng, nhẹ nhàng nói:
- Hình như giám đốc Diệp không đồng ý thì phải.

Tôi nghĩ ngài nên cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định từ chối, nếu sự việc năm xưa bại lộ, thì cơ ngơi của nhà họ Diệp có còn đứng vững hay không… tự ngài hiểu rõ. 
Lời này của Kiều Lệ đã rõ ràng, Diệp Vạn Thu không cần phải suy nghĩ sâu xa.

Chuyện ông cùng y tá của mình ép một đứa bé mới tám tuổi ký giấy hiến tạng đã là vi phạm pháp luật, lúc đó ông vì lòng tham mà bất chấp thủ đoạn nhưng đứa bé ấy bây giờ đã lớn rồi, nếu mọi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, thì học hàm giáo sư của ông sẽ trở thành bãi rác để người ta ném phân vào, hơn thế nữa, là vướng vào vòng lao lý. 
Diệp Vạn Thu gỡ cặp kính đặt xuống bàn, mất thêm một lúc mới rót được hai tách trà, đẩy cho Kiều Lệ một tách, hạ nhẹ giọng:
- Nhà họ Giang không phải là nơi mà ai muốn đặt chân vào cũng được, hơn nữa con gái của chú và Giang Tuấn đã quen biết nhau từ nhỏ, cho dù chú có lên tiếng thì chưa chắc họ sẽ đồng ý đổi cô dâu. 
- Thế nên tôi mới bảo giám đốc Diệp nhận con nuôi, khoác cho tôi một chiếc áo choàng hiệp sĩ, tặng cho tôi một danh phong anh dũng cứu người, đại loại thế.

Để tôi có thể dễ dàng bước qua cánh cửa Giang gia mà không một trở ngại. 
Kiều Lệ rũ mắt, lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy đặt lên bàn rồi nói tiếp:
- Đây là số điện thoại của tôi.


Tôi không cần biết bằng cách nào, chuyện này phải được giải quyết nhanh chóng, lễ cưới phải diễn ra trước đêm giao thừa.

Yên tâm, sau khi lấy được đồ cần lấy, tôi sẽ trả lại vị hôn phu cho gái của ngài. 
Kiều Lệ đứng lên chuẩn bị rời đi, Diệp Vạn Thu liếc nhìn tờ giấy rồi gấp gáp gọi cô:
- Cháu uống chút trà đã, ta và cháu có thể bàn bạc thêm. 
Hai chiếc giày búp bê đã hơi sờn đặt ngay ngắn một chỗ, Kiều Lệ quay đầu, nét mặt non nớt trong veo, không chứa bất kỳ một loại cảm xúc nhất định nào, chậm rãi lên tiếng:
- Trà của người có tiền… đắng lắm, tôi nuốt không trôi.

Ba ngày sau, tôi phải nghe được câu trả lời.

Bằng không… song sắt chờ ông. 
Không một câu tạm biệt, bởi có thân thiết gì mà nói lời từ giã, Kiều Lệ bước khỏi căn phòng, lòng thêm nặng nề, bởi sau ngày hôm nay sẽ là ngày mai thế nào… chẳng ai biết được!
********
Thời tiết tháng mười hai chẳng chiều lòng những người thiếu thịt thiếu mỡ như Kiều Lệ.

Cô ngồi trong góc phòng trọ, quấn chăn dày nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc điện thoại cũ kỹ được chị Tư Mỹ cho mượn dùng tạm.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, mong rằng Diệp Vạn Thu không lỡ hẹn. 
Đúng 9 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại nhỏ như tiếng mèo kêu vang lên, Kiều Lệ biết người gọi là ai, không nhanh không chậm nhấn nút trả lời. 
- Alo!
- Cháu gửi địa chỉ nhà cho chú, lát nữa sẽ có người đến đón, trợ lý của chú sẽ nói rõ mọi chuyện với cháu sau. 
Rất nhanh Diệp Vạn Thu đã tắt máy, Kiều Lệ ngay lập tức tốc chăn để chuẩn bị.

Cái lạnh rét xé thịt xé da ướm hết lên thân hình gầy gò của Kiều Lệ.

Cô kéo ba lô chọn quần áo để thay nhưng chẳng có nổi một bộ nào ra hồn, không áo phông thì cũng quần bò cao trên mắt cá chân và đều là đồ cũ. 
Cô thất thần một lúc, định mượn tạm quần áo của chị Tư Mỹ nhưng suy nghĩ một hồi vẫn là nên dùng đồ của mình. 
Hơn ba mươi phút sau, Kiều Lệ leo lên một chiếc ô tô màu trắng, cô và tài xế trao đổi vài việc quan trọng, nào là cô đã cứu Diệp Vạn Thu khỏi một tai nạn, rồi vì cảm kích mà ông ta nhận cô làm con nuôi.

Kiều Lệ chỉ ngồi nghe, không hề hỏi lại bất cứ lời nào. 

Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà màu xanh nhạt nguy nga như một tòa lâu đài, Kiều Lệ có chút chói mắt, môi khẽ nâng lên cười lạnh, nhìn xuống đôi giày đã mòn gót của mình, cảm thấy thật chế giễu. 
Người giúp việc dẫn đường cho Kiều Lệ đi vào nhà, cô chuyên tâm đi theo sau, không ngó nghiêng nhìn cảnh đẹp hai bên đường, vì nó và cô không cùng chung một thế giới. 
Phòng khách Diệp gia đông đúc người, ngoài bốn người nhà họ Diệp còn có ông bà Giang và đại thiếu gia độc tôn Giang Tuấn.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về thiếu nữ mới vừa bước vào.

Áo sơ mi trắng, quần bò màu xanh nhạt, không lôi thôi nhếch nhác nhưng đơn giản đến mức khiến người ta không muốn nhìn lâu, thời buổi này vẫn còn sót lại cô gái không biết ăn mặc như vậy sao? 
Trong những cặp mắt đang bận rộn dò xét kia, người bất ngờ nhất là Giang Tuấn và Diệp Y Sương, bởi mới ba ngày trước bọn họ đã gặp nhau trong hoàn cảnh rất không đáng xảy ra. 
Kiều Lệ đảo mắt một vòng, nhìn sơ qua nét mặt của từng người, bọn họ vừa có một cuộc trò chuyện không vui.

Cô không biểu lộ cảm xúc gì, cứ như vậy lướt qua họ, rồi dừng lại trên gương mặt của Giang Thừa.
Ông ta bây giờ và mười năm trước không thay đổi nhiều, chỉ là tóc đã hai màu, vết chân chim cũng lộ rõ hơn.

Dẫu ông ta có hóa thành tro cô cũng nhận ra, nhưng "bị hại" là cô đứng trước mặt, dẫu có nói rõ họ tên ông ta cũng chưa chắc đã biết. 
Kiều Lệ hơi cụp mắt, cúi đầu lịch sự chào mọi người một cái.

Diệp Vạn Thu vẫy tay gọi, vỗ vỗ xuống đệm ghế bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Lúc này Kiều Lệ mới để ý tới cái chân bó bột của ông ta, cô thu tầm mắt đi tới ngồi xuống bên cạnh không từ chối. 
- Giới thiệu với mọi người, đây là Kiều Lệ, đứa trẻ ngoan mà tôi đã nhắc tới.

Nếu không có con bé thì đừng nói là cái chân này, có lẽ đến cái mạng già này cũng không còn nữa. 

Diệp Vạn Thu hơi dừng lại, hít một hơi rồi nhìn ông bà Giang, khó xử:
- Tôi biết nói ra chuyện này có hơi hoang đường… Nhưng Kiều Lệ tứ cố vô thân, hoàn cảnh rất đáng thương.

Tôi muốn… gả con bé sang nhà anh chị, để cho con bé một nơi nương tựa… 
Sức nóng của của phòng khách nhà họ Diệp được đẩy lên mức cao nhất sau câu nói của Diệp Vạn Thu, ngoại trừ ông và Kiều Lệ ra thì ai cũng trợn mắt giật mình, riêng Diệp Y Sương là phản ứng mạnh mẽ nhất. 
- Ba… ba có biết là mình đang nói gì không? Chỉ vì cô ta cứu ba một lần mà ba sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc cả đời của con sao? Cô là loại phụ nữ chuyên đi ve vãn đàn ông đó...!Hay là ba cũng bị cô ta dụ dỗ rồi? 
- Câm miệng. 
Diệp Y Sương bị quát một tiếng nhưng không hề sợ sệt, người đáng thương là cô, cô đã làm gì có lỗi mà phải nhường chồng cho kẻ khác.

Đôi mắt xinh đẹp ngập đầy nước, Diệp Y Sương kéo tay Giang Tuấn, nức nở sụt sùi. 
- Anh Tuấn… Nói cho ba em nghe đi, nói là ba em vô lý đi, em và anh lớn lên cùng nhau, váy cưới cũng đã chọn rồi, làm sao anh có thể lấy người khác được, anh nói đi… 
Chẳng cần Diệp Y Sương phải nhắc nhở thì ai cũng biết chuyện này là không thể chấp nhận được.

Hôn ước giữa hai nhà Giang - Diệp đã được định sẵn từ khi hai đứa trẻ vừa lọt lòng, làm gì có chỗ cho kẻ khác xen vào. 
Giang Tuấn bóp ấn đường, chớp mắt một cái, quan sát Trương Kiều Lệ vẫn điềm nhiên trước bao ánh nhìn không chứa nỗi nửa phần thiện ý, trầm giọng hỏi:
- Đây là chủ ý của cô Trương sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi