Ánh mắt Giang Tuấn trở nên phức tạp, tròng trắng đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, anh cũng kích động không kém Kiều Lệ là bao, nhưng ở vị trí của một người chồng, một người cha, anh không cho phép mình mất bình tĩnh.
- Kiều Lệ, đừng nói bậy.
Đây là con của chúng ta… đứa bé vô tội.
Anh nhấn mạnh bốn chữ "đứa bé vô tội" như để nhắc nhở Kiều Lệ rằng, mọi thù oán đang tồn tại đều không được đổ lên đứa trẻ này.
Vậy ra đây là điều mà anh đã toan tính từ lâu, anh đã biết được bao nhiêu rồi, tại sao vẫn còn giữ cô ở lại, hay anh muốn nhìn thấy ngày cô buông xuôi thất bại để trả thù cô đã lừa dối anh?
Hõm cổ của Kiều Lệ được làm ấm bằng gương mặt của Giang Tuấn, anh nhẹ nhàng vòng tay ra sau vuốt nhẹ vào lưng cô để cô có thể bình tĩnh lại.
Nhưng cô làm sao có thể bình tĩnh, đôi mắt đã trở nên vô hồn, mọi cử chỉ hành động đều không thể tự mình điều khiển.
Cô không biết mình đã rời khỏi phòng siêu âm bằng cách nào, chỉ nhớ rằng nữ bác sĩ kia đã nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu và nghi ngờ về một người mẹ tồi tệ muốn giết chết đứa con của chính mình.
Giang Tuấn bế Kiều Lệ về phòng bệnh, xúc động nói cho ba mẹ mình nghe chuyện Kiều Lệ mang thai, bậc trưởng bối hay tin mừng đến phát khóc.
Giang Thừa quên mất là mình đang giận, dặn dò con trai đưa con dâu về nhà chăm sóc, phút chốc ông như được trẻ ra vài tuổi, nếp nhăn trên mắt vì cười mà sâu thêm.
Riêng Trần Duệ Dung thì vui mừng bằng cách khác, trước giờ bà chưa khi nào nói chuyện với Kiều Lệ quá ba câu, nay lại chạy tới ôm chầm lấy cô nhảy cẫng lên vui sướng.
- Đi, đi, ở đây không khí không tốt, về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Để mẹ gọi điện cho dì Từ hầm canh bồi bổ cho con.
Họ nói không dứt lời, toàn là những câu từ yêu thương, nhưng Kiều Lệ không có cách nào ngẩng mặt lên để đáp lại một nụ cười, kế hoạch của cô còn đang dang dở, chuyện đến nước này phải làm sao đây?
Giang Tuấn để họ nói chuyện với nhau một chút, anh đi ra ngoài nghe điện thoại của Tô Kỳ.
- Giám đốc, hiện giờ có khoảng vài chục người kéo tới nhà hàng Mộc Hoa làm loạn, họ nói chúng ta chế biến thực phẩm bẩn, yêu cầu chúng ta phải đóng cửa ngừng kinh doanh.
- Cậu gọi cho cơ quan chức năng tới xử lý đi, tôi sẽ đến sau.
Còn nữa, cho người theo dõi hành tung của Triệu Gia Viễn, không được để hắn gây thêm bất kỳ một tổn thất nào.
Anh tắt máy, dựa vào tường mệt mỏi thở dài, hiện tại anh chưa điều tra ra được khúc mắc năm xưa, nên chỉ còn cách để cô ấy không đạt được thứ mà mình mong muốn thì cô ấy mới tiếp tục ở lại.
Giang Tuấn quay bước trở về phòng, đúng lúc gặp Diệp Vạn Thu đang đi tới, anh sải chân lướt qua cửa phòng để chặn đường ông lại.
- Chú Diệp đến thăm ba của cháu sao?
Diệp Vạn Thu gật đầu, ôn tồn trả lời:
- Hôm qua chú bận việc không tới được, nên bây giờ tới xem ông ấy đã khỏe hay chưa.
- Ba cháu đã khỏe lại rồi, chỉ là trong lúc mê man ông luôn miệng nói mình đã tông trúng ai đó! Chú Diệp, chú có biết vụ tai nạn hơn mười năm trước đã xảy ra như thế nào không?
Ngữ điệu Giang Tuấn hết sức bình thường, thế nhưng sắc mặt của Diệp Vạn Thu đã chuyển sang sắc xanh, đôi mắt lèm kèm nhướng lên rồi nhanh chóng cụp xuống, lảng tránh câu trả lời.
- Chú chỉ là bác sĩ cấp cứu, làm sao mà biết được việc đó, vả lại chuyện đã lâu lắm rồi không phải sao.
Ông bước lên trước, muốn nhanh chóng rời đi.
Giang Tuấn có thể dễ dàng nhận ra ông đang giấu diếm và sợ sệt.
- Chú Diệp, chú có biết Trương Hạ không?
Bước chân của Diệp Vạn Thu ở phía trước chậm dần rồi dừng hẳn lại, Giang Tuấn từ đằng sau tiến lên trên, không nhận được câu trả lời, anh cũng không thúc ép, chỉ lập lờ một câu ẩn ý.
- Chú chắc chắn biết mà, ba cháu có lẽ cũng sẽ biết.
Anh cười nhẹ, gật đầu một cái rồi rời đi trước, sau đó rẽ vào phòng bệnh.
Diệp Vạn Thu chôn chân tại chỗ, không tài nào bước đi được nữa, cuối cùng sự sợ hãi giết chết can đảm trong người khiến ông phải quay trở về nơi ban đầu đã xuất phát.
…
Giang Tuấn đưa Kiều Lệ về nhà, suốt dọc đường bầu không khí giữa hai người vô cùng quỷ dị.
Cô nép mình vào cửa xe, đưa ánh mắt mông lung nhìn dòng người đang hối hả, chợt con ngươi bất động khi chiếc xe lướt qua khung cảnh hỗn loạn trước nhà hàng Mộc Hoa, đám đông la ó, ném rác vào trong, còi xe cảnh sát vang lên ở đằng xa tạo nên một cảnh tượng vô cùng mất trật tự.
- Dừng xe đi.
Chiếc váy voan mỏng bị Kiều Lệ siết đến nhăn nhúm, cô chạm tay lên cửa kính, ghé mắt áp vào muốn biết tình hình ở bên ngoài.
Tài xế xe nhìn Giang Tuấn, anh phất tay bảo tiếp tục đi, Kiều Lệ quay đầu lại nhìn, mày nhíu chặt lại, ngữ điệu cũng nâng cao:
- Sao không dừng? Nhà hàng đang có chuyện.
- Chuyện này sẽ có người xử lý, em không cần phải lo đâu.
- Nhưng em là quản lý.
- Sau này sẽ không phải nữa.
Anh nhích lại gần, ôm Kiều Lệ vào lòng, cô dùng sức đẩy ra, tức giận đang dâng trào khiến cô lười phải làm cho tròn vai diễn.
- Anh muốn cho tôi nghỉ việc?
Giang Tuấn không muốn nói nhiều về vấn đề này, anh sợ cô tức giận mà ảnh hưởng đến đứa bé nên nhỏ giọng dỗ ngọt.
- Em đang mang thai, khói bụi ở nơi làm việc sẽ không tốt cho cả em và con.
Đợi em sinh xong rồi hẵng quay lại làm, lúc đó anh sẽ không ngăn cản nữa.
Lúc đó! Lúc đó cô phải rời đi rồi, Kiều Lệ cảm thấy mình gần như đã sụp đổ, chút ngụy tạo cuối cùng cũng không còn giữ nổi nữa.
Cô nhìn vào mắt Giang Tuấn, rạch nát hy vọng ở trong anh, chậm rãi thốt ra rõ ràng từng câu từng chữ:
- Tôi sẽ không sinh nó ra, kết quả này là do anh ép buộc mà có..