ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

Từ lúc Thương Am bắt đầu vạch ra từng lần cậu OOC thì Du Dữu đã gọi hệ thống rất nhiều lần.

Ngay lúc cậu không nhận được phản hồi, cho là hệ thống đang giả chết thì nhắc nhở giá trị hắc hóa lại xuất hiện, gạt đi lo lắng của Du Dữu.

Sau khi được Thương Am cho ở lại, cậu liền không ngừng hỏi.

Vì sao Thương Am lại hắc hóa? Tui chọc ảnh chỗ nào vậy? Ảnh vì sao lại tự nhiên cho tui ở lại, chẳng nhẽ ảnh muốn làm việc xấu? Nếu ảnh muốn nhìn bảng điểm của tui thì sao? Tuy tui có ký ức của nguyên chủ nhưng là những kiến thức chuyên nghiệp đó khó thật á. Hệ thống, sao cậu không nói chuyện?



Cmn, hệ thống cậu chết rồi à!!!

Thương Am đã rời đi, vào thư phòng làm việc. Để lại Du Dữu một mình ở phòng khách xem tivi. Hai mắt vô thần nhìn kênh tài chính và kinh tế, trong lòng thì gọi hệ thống điên cuồng.

Một phút sau, hệ thống cuối cùng cũng trở lại.

Vừa rồi gặp bug, đi xử lý một chút.

À, cậu còn sống là tốt rồi.

Tui là trí tuệ nhân tạo. Cảm ơn, không chết được, có dự phòng mà. Hệ thống trở lại nói chuyện không có ngữ điệu, nghe có chút ỉu xìu.

Hệ thống, cái bug đó có nghiêm trọng không?

Nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến việc tính giá trị hắc hóa. Giọng điệu hệ thống có chút nặng nề, còn có chút nghiêm túc. Kí chủ, rất vui được biết cậu…

Cậu phải chết thật à?!

Du Dữu đang mặt không biểu tình xem tivi bỗng nhíu mày. Thương Am đi khỏi thư phòng định đi vệ sinh nhìn thấy biểu cảm của cậu, lại nhìn phân tích tài chính và kinh tế trên tivi. Một người đàn ông trung niên hói đầu đang chậm rãi phân tích kinh tế thế giới.

Lông mày Du Dữu càng cau chặt hơn.

Thương Am: “…”

Hệ thống: Không, tui không chết. Kí chủ, tui có chuyện muốn nói với cậu.

Di ngôn thật à? Tui sẽ nhớ kỹ!

Du Dữu nói xong thì lục balo lấy ra một quyển sách một cái bút. Sau đó trượt mông khỏi ghế ngồi xuống thảm dưới salon, để sách vở trên bàn trà chuẩn bị viết chữ.

Thương Am rửa tay đi ra lại nhìn thấy Du Dữu. Bấy giờ kênh tài chính kinh tế bắt đầu phát quảng cáo, mà Du Dữu thì lại là tư thế muốn ghi chép lại.

Du Dữu: Cậu nói đi!

Kí chủ, thực ra… Hệ thống dừng lại một cách đáng nghi… Thực ra thế giới cậu xuyên đến rất nguy hiểm, là cấp S…

Du Dữu viết xuống chữ S.

Cái này cậu nói rồi.

Nhưng cấp bậc của thế giới này không giống cấp bậc lúc xét duyệt của nhân vật chính. Thương Am, chính là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, có mức độ nguy hiểm là năm sao…

À, trên tổng số mười sao?

Không, năm sao.

Du Dữu giật mình, sau đó vẽ vào sau chữ S năm ngôi sao năm cánh.

Hệ thống nói tiếp: Trước khi cậu đến đây thì thế giới này đã khởi động lại năm lần…

Năm lần?! Du Dữu lại viết tiếp 5 times.

Hệ thống đúng là chưa từng nói với mình thế nhưng khởi động lại mấy lần có quan hệ gì với mình đâu?

Năm lần kia, ký chủ xuyên đến để công lược Thương Am đều thất bại. Tất cả đều chết.

Du Dữu: …

Cậu do dự một chút, viết xuống bên dưới ggx5.

Quảng cáo trên kênh tài chính và kinh tế kết thúc.

Từ đầu mức độ nguy hiểm của Thương Am chỉ một sao. Sau nhiều vị ký chủ lâu năm kiểm tra và phản hồi mới biến thành như bây giờ. Hệ thống hít sâu một hơi, hoặc có thể nói phát ra thanh âm hít sâu. Dù sao nó là AI, hít sâu chỉ có tác dụng biểu đạt nội tâm.

Hựu Hựu ngoan, cậu phải cố gắng lên. Chắc chắn phải sống đến cuối cùng, đừng phụ kỳ vọng của tui.

Cái gì?! Du Dữu kịp phản ứng lại. Sao tui cảm thấy đây không phải di ngôn của cậu mà là lời tiễn đưa tui vậy? Năm người kia chết thế nào?

Không biết, dù sao cũng là chết. Trong đó có một người là chết đói.

Du Dữu: … … … …

Bút ký bên dưới nhiều thêm một chữ: Ăn.

Nhưng mà tui còn một tin tốt. Tốc độ nói chuyện của hệ thống lại nhanh hơn. Trước mắt trong tất cả ký chủ thì mục tiêu nhiệm vụ của cậu có tốc độ hắc hóa chậm nhất!

Du Dữu gục đầu xuống, trán đặt lên trên vở, vở thì mỏng mà bàn trà bên dưới lại cứng nên có một tiếng cộp.

Hệ thống, cậu lừa tui à? Tui nhìn dễ lừa à? Vì sao cậu không nói sẽ chết ngay từ đầu. Cậu xấu lắm, tui không thích cậu.

Nhưng mà hệ thống lại không có tiếng.

Hệ thống??? Thống tử?? Tiểu Thống Thống?

Đáp lại cậu là một tạp âm chói tai.

“Sss——–”

Bỗng nhiên Du Dữu che lỗ tai nhưng một giây sau có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cậu.

Trong chớp mắt tiếng động đó biến mất, xung quanh chỉ còn tiếng tin tức như thôi miên từ tivi.

Du Dữu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn trực diện với Thương Am đang cúi đầu nhìn cậu.

“Chú?”

“Buồn ngủ thì đi ngủ thôi, phòng khách thu dọn xong rồi.”

“À vâng” Du Dữu ngửa đầu nhìn Thương Am, dường như đang thất thần.

Lần này Thương Am đặc biệt kiên nhẫn, trực tiếp khom người xuống rút ngắn khoảng cách giữa hai người “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Đang nghĩ…

Đang nghĩ anh tốt như vậy sao lại hại chết năm Du Dữu. Hiện tại tôi là người thứ sáu, anh cứ như thế thực sự tôi không thể có cảm giác nguy hiểm được.

Du Dữu lắc đầu “Không nghĩ gì.”

“Thật sao?”

Thương Am cười, không biết tại sao Du Dữu lại cảm thấy hơi lạnh.

“Được rồi, đúng là đang nghĩ.” Du Dữu cúi đầu, tự giác ngồi lại ghế sofa “Đang nghĩ cháu mà không cố gắng phấn đấu thì sẽ chết đói…”

Cậu vẫn là bắt đầu kiếm tiền, tốt nhất tìm việc trên mạng. Khi trong túi có nhiều tiền hơn thì mới không sợ chết đói, ít nhất có thể gọi đồ ăn ngoài…

Nghĩ tới nghĩ lui, bóng đen trên đỉnh đầu biến mất. Thương Am đứng thẳng dậy từ lúc nào, cuối cùng xoa nhẹ tóc cậu rồi quay người đi.

“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

“Được rồi chú. Ngài cũng đi ngủ nha. Cháu chuẩn bị nước ngâm chân cho ngài, cường gân hoạt huyết ngủ mới ngon!”

“Khuya rồi, đừng chờ tôi.”

Dường như Thương Am bận rộn nhiều việc thật, sau khi vào thư phòng thì không còn tiếng động. Du Dữu thậm chí còn dán tại cửa nghe lén, tiếng gõ bàn phím hay ấn chuột cũng không có.

Hệ thống cũng hoàn toàn không động tĩnh, giống như là không có vậy.

Đợi đến 11 giờ, là giờ cố định đi ngủ của Thương Am mà nguyên tác từng đề cập. Trước đó 10 phút thì Du Dữu đã chuẩn bị nước nóng ngâm chân. Lần này cậu chuẩn bị hai chậu, định ngồi cùng Thương Am.

Như này thì sẽ không có hiềm nghi ám chỉ Thương Am cao tuổi cần dưỡng sinh ha?

Du Dữu cười cười, bưng một chậu nước trở lại. Khi đi tới cửa phòng ngủ chính tạp âm như tiếng điện lại xuất hiện, còn mạnh hơn vừa rồi vì có thêm tiếng vù vù kỳ lạ.

Xoảng! Cả một chậu nước nóng rơi xuống đất, nước vẩy khắp nơi. Du Dữu thì ngã ngồi dưới đất.

Có lẽ tiếng động quá lớn, Thương Am chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhẹ nhàng vuốt đầu cậu.

Tiếng động lại biến mất lần nữa…

Không để lại một chút khó chịu nào, Du Dữu mở to miệng hô hấp, hoàn toàn không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

Sàn nhà ướt, phải lau nhanh mới được, không để nước chảy đến chỗ có thảm…

Cậu vội vàng đứng dậy, lại nhìn thẳng vào con ngươi của Thương Am. Bị con ngươi đen kịt, dường như có thể hút đi tất cả ánh sáng khiến ngạc nhiên nhảy dựng.

Thương Am ấn bờ vai của cậu, không để cậu đi,

“Bình thường thì cứ ầm ầm ĩ ĩ, bây giờ sao lại không nói lời nào?”

Du Dữu nháy mắt vài lần, ấp úng một tiếng để thể hiện phản biện.

Càng giống bé heo.

“Chú, tai cháu ù.”

“Ù tai thì ngủ sớm đi, đừng chơi nữa.”

Du Dữu dạ một tiếng rồi đi về phía toilet muốn lấy chổi lau nhà. Cậu vừa đi hai bước thì bị Thương Am cầm tay lại “Đi ngủ.”

Trong lời nói là sự cương quyết không được phản bác, người khác nghe cũng sẽ muốn làm theo, lập tức nghe lời —–

Đó là không thể nào.

Đôi mắt Du Dữu mở to, hoàn toàn không buồn ngủ. Thậm chí giống con mèo lúc mười hai giờ trưa, tinh thần lên cao.

Thương Am cũng nhìn ra rồi. Hắn chưa từng gặp người không nghe lời như thế, hoàn toàn không biết sợ, biết uy hiếp là gì.

“Chú, cháu có thể ngủ chung phòng với chú không?”

Thương Am im lặng nhìn cậu, im lặng thể hiện không đồng ý nhưng vẫn có chỗ thương lượng.

“Cháu ù tai, đau đầu. Có chú bên cạnh thì cháu sẽ yên tâm, có khi dễ chịu ngay.”

Du Dữu nghĩ đến hai lần ù tai vừa rồi hình như đều là Thương Am đi đến, sờ đầu một cái thì tốt ngay.

Tuy bây giờ có hai phòng ngủ, một phòng ngủ chính một cái cho khách. Nhưng cậu rất nhớ buổi tối ngủ ở dưới đất hôm trước.

“Chú?”

“Cậu chắc chắn muốn tôi chữa ù tai và đau đầu cho cậu?” Thương Am nhìn cậu, đôi mắt hơi híp, trong giọng nói dường như mang theo chút ý cười khó hiểu “Không hối hận?”

“Vì sao lại hối hận?” Du Dữu mặt mờ mịt, dấu hỏi đầy đầu.

“Tự mình mang chăn gối chuyển đến đi.”

Đây chính là đồng ý.

Du Dữu đã sớm đánh răng rửa mặt, được chấp thuận thì ngay lập tức vui vẻ đi chuẩn bị.

Phòng ngủ chính rất hớn, giường cũng rộng. Kích thước giường là 2m x 2m3, hai người đàn ông nằm còn thừa, thậm chí còn có thể lăn lộn. Dưới giường có trải thảm, trực tiếp nằm ra đất ngủ cũng tiện.

Chỉ có chút không tốt là tín hiệu của nhà này hình như không ổn định. Tùy tiện mở trang web nào cũng có thể xảy ra loạn mã. Du Dữu tải lại trang nhiều lần thì giao diện mới bình thường trở lại.

Nếu là mấy ngày trước cậu chán chán thì có thể gọi hệ thống. Nhưng hôm nay hệ thống cứ như chết rồi vậy.

Đang ôm chăn chơi điện thoại thì Thương Am rửa mặt xong quay lại, đẩy cửa thấy Du Dữu đang nằm dưới đất.

Du Dữu quay đầu cười tươi lên tiếng “Chú, vào đi ngủ thôi~”

Thương Am bình tĩnh nhìn cậu hai giây.

“…”

“Ấy? Ngài bảo cháu đến chỗ này ngủ mà?”

“Ngủ trên giường.”

“Đừng mà chú. Ngài là trưởng bối, cháu không thể để ngài ngủ trên đất được. Như thế là quá bất hiếu!”

Ba phút sau cả người cả chăn Du Dữu bị cuốn lại nhét lên giường lớn. Thương Am lười nhiều chuyện với cậu, trực tiếp nằm ở một bên khác, nhanh chóng tắt đèn nhắm mắt.

Hai giờ đêm, chăn của Thương Am không thấy đâu, chăn của Du Dữu thì chất một đống dưới đất.

Ba giờ đêm, Thương Am bị Du Dữu đạp tỉnh.

Năm giờ sáng, Thương Am không thở được, mặt trầm xuống tỉnh lại, ném một tay một chân trên người mình xuống.

Bảy giờ sáng, Du Dữu thoải mái tỉnh lại, phát hiện mình được ôm trong một lồng ngực siêu kiên cố ấm áp. Ngẩng đầu chút thì mũi cọ được cơ ngực, khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu vừa định ngẩng đầu nhìn thì cái ôm càng chặt, một bàn tay nhấn xuống gáy cậu khiến cậu bị ép trở lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói khàn khàn, chưa tỉnh ngủ nên vẫn mang theo giọng mũi vang lên ở trên đầu cậu “Lại nằm tiếp…”

Ah.

Du Dữu cảm động nói trong đầu.

Chú Thương – mục tiêu nhiệm vụ của tui thực sự là một người đàn ông tốt trong nóng ngoài lạnh, muộn tao nhưng dịu dàng.

Sau một đêm, hệ thống vẫn chưa trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi