ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

Du Dữu yên lặng để điện thoại xuống, cảm giác với trí thông minh hiện tại của mình không thích hợp để nói chuyện.  Còn không kịp phản ứng lúc nghe Thương Am hỏi đến chuyện hệ thống 100.

“100 đã đến hả? 451 cũng không nói cho em?”

451 lại một lần nữa bị lôi ra để tra hỏi.

No 451: Không phát hiện? Cậu vậy mà không phát hiện ra? Tui còn tưởng cậu cố tình đốt cách liên hệ mà 100 vất vả chuyển đến??

Du Dữu:??? Cách liên hệ gì cơ?

No 451: Thảm ghê…100 chắc chắn sẽ bị đả kích nếu biết rằng cậu ta thất bại không phải vì sự thông minh, cẩn thận của cậu mà vì cậu có mạch não kín*…

(*mạch não kín: ngôn ngữ mạng, ám chỉ việc não có vấn đề nên phản ứng chậm, mang nghĩa xấu)

Thương Am tìm kiếm lại một lần nữa, phát hiện một con Chip giấu ở trong bức thư. Trong thư còn nói rằng, con Chip này có thể mở tất cả khóa điện tử.

Nếu như Du Dữu thực sự muốn chạy, dùng con Chip này. Thì 100 ở bên trong sẽ xâm nhập toàn bộ mạng lưới quan trọng nhất khu vực này.

Một trận phong ba còn chưa kịp nổi lên, cứ như vậy đã bị bóp chết ngay từ lúc còn trong trứng nước.

Sau khi xác nhận vụ này chỉ là sợ bóng sợ gió. Thương Am gọi thợ sửa đường ống, Du Dữu nhân dịp này mà trốn đi

Trong lòng Du Dữu, chú Thương có hai quyết định anh minh nhất, đó là:

Thứ nhất, làm lỗ chó ở cửa chính.

Thứ hai, làm hai phòng vệ sinh.

Nhìn xem, hiện tại bản thân mất hết mặt mũi, có thể trốn trong phòng vệ sinh khác, đánh chết cũng không ra ngoài. Tuyệt!

Sau đó cửa mở ra.

Thương Am có chìa khóa dự bị.

Du Dữu ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó ánh mắt Thương Am dời khỏi đôi mắt Du Dữu đi xuống, đi xuống, lại xuống chút nữa rồi dừng lại ở nửa cái mông đang lộ bên ngoài của cậu.

Lúc này Du Dữu đang giẫm một chân trên thành bồn tắm, một chân đặt vào trong. Cậu đang chuẩn bị lấy cớ tắm rửa sạch sẽ, để trốn tránh hiện thực.

“A!” Du Dữu kêu lên một tiếng, nhanh tay  kéo màn tắm. Kết quả dùng sức quá mạnh, màn tắm từ phía bên phải, bị kéo toàn bộ sang bên trái, theo quán tính khép lại, giống như lò xo vậy.

Du Dữu: “…”

Thương Am: “Phụt”

Dữu sinh gian nan. (ở đây tác giả chơi chữ, ám chỉ nhân sinh của Du Dữu)

Du Dữu mặc lại quần, bụm mặt ngồi xổm trong bồn tắm “Đừng để ý tới em. Em là một cây nấm, không biết nói chuyện.”

Thương Am có chút đau lòng đi qua, quan tâm kéo giúp tấm màn tắm.

Đối mặt với Du Dữu, mà đem tấm màn tắm kéo chỉnh tề ở sau lưng.

Trong đầu Du Dữu hiện lên ba dấu chấm hỏi.

Anh còn kéo nó làm gì?

Thương Am chụp lấy gáy hắn, cúi đầu tiến tiến đến, làm hành động thân mật mà hai người đều không thể nói chuyện, chỉ có thể thở. Nhưng bởi vì khác biệt đẳng cấp, nên người hụt hơi chỉ có mình Du Dữu.

Thương Am nửa ngày mới buông ra, đôi mắt chất chứa dịu dàng cùng quan tâm. Du Dữu cảm thấy không chân thực, liền xích lại gần để nhìn kỹ, mới phát hiện hai chữ “muốn làm” ẩn giấu bên trong.

Mặt Du Dữu phút chốc liền nóng bừng.

Thương Am: “Còn tránh?”

Du Dữu mím môi lại, mắt mờ mịt hơi nước, “Không tránh…”

Có thể do khuôn mặt khác nhau, hoặc do hai người khác biệt. Nên cùng là một động tác nhếch miệng. Nếu Thương Am làm thì sẽ lộ ra khí chất không giận tự uy khiến người khác khẩn trương. Nhưng Du Dữu nhếch miệng… má tròn lại phồng lên.

Mập mạp giống như một đứa trẻ, câu dẫn khiến người khác muốn bóp bóp xoa xoa.

Thương Am thuận theo nội tâm của mình, đưa ngón tay lên sờ, phát hiện vẫn rất nóng hổi.

“Không trốn nữa thì ra ngoài thôi, thợ sửa chữa đi rồi”

Thương Am ôm cậu vào trong ngực, do dự có nên trực tiếp ôm công chúa đi ra không: ” Đừng trốn ở những nơi anh không thể tìm thấy.”

Hai mắt Du Dữu khẽ cong, nhấc áo hắn lên chui đầu xù vào, hai tay ôm lấy hắn:  “Ha ha ha trốn trong ngực anh sẽ không thấy! Anh có cho hay không!”

Chóp mũi cậu lành lạnh cứ thế dán vào da hắn. Thương Am chặn bả vai cậu lại, hô hấp không ổn định.

“Em là đà điểu sao?”

Nghĩ rằng không nhìn thấy người khác thì người khác sẽ không thấy mình?

“Ục ục ục.”

“Đây là bồ câu.”

“…”

Du Dữu vẫn là bị ôm ra.

Tắm rửa trước khi ăn tối, sao em có thể sống như vậy được

Đang là mùa hè, thời tiết cũng chưa đến lúc nóng nên nhiệt độ điều hòa trong phòng chỉ để mức 27°C, cũng không quá thấp.

Nhưng hôm nay Du Dữu muốn ăn lẩu, cho nên để nhiệt độ là 25°C.

Mát mẻ, hài lòng, thoải mái!

Ban đầu cậu còn thấp thỏm, lo lắng bị hỏi cho đồ gì vào nhà vệ sinh, tại sao muốn giội nước, lo rằng đống đồ to to đó sẽ bị tìm về với nguyên trạng, nhận ra là đồ vật trong bọc gửi đến. Nhưng Du Dữu  thấp thỏm một lúc vẫn không thấy bị hỏi nên buông lỏng cảnh giác, vui vẻ ăn cơm.

Nước  canh đỏ rực,các que xiên sách bò đã được nấu chín để lung tung trong nồi, chấm xì dầu rồi trực tiếp cho vào bụng, cảm thấy thỏa mãn tận trong linh hồn.

Thương Am ở bên cạnh ăn không lên tiếng, nước dùng mùi cay nồng mang theo chút mùi sữa. Ngô cùng rau nấu trong nước canh không cần dùng thêm bất kì đồ chấm nào đã thơm nức mũi.

Du Dữu đang ăn, vẻ mặt bỗng cứng lại.

“Chú.”

Thương Am nhìn cậu, ra hiệu mình đang nghe.

“Chú gần đây có chọc phải đối thủ nào không?”

“Ồ?” Ánh mắt Thương Am mang theo ý cười, không phủ nhận “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy gần đây có người nhằm vào ngài. Chú, dạo này phải cẩn thận một chút, đừng để mắc phải cạm bẫy gì.”

Du Dữu cảm thấy logic của mình đạt điểm tối đa luôn. Nếu không phải địch thủ thì sao lại hại cậu? Không biết chừng sau lưng còn khuyến khích bảo chú dẫn cậu ra ngoài. Quả thực là mưu đồ đáng sợ, rõ ràng là bản thân không thích ra ngoài, nếu không sao có thể trạch lâu như vậy sao?!

Mặc dù người này còn chưa gặp được, hơn nữa kịch bản cũng quá nhiều nên chưa biết người này là ai nhưng Du Dữu đã bất mãn với nhân vật phản diện pháo hôi này.

Thương Am tiếp tục đưa cho cậu nửa chén canh “Yên tâm, không ai có thể làm hại tôi.”

Dùng xong bữa, Du Dữu phát hiện ánh mắt Thương Am nhìn mình với ngày trước càng chuyên chú, như đang suy nghĩ đến điều gì.

“Chú?”

Mỗi lần cậu cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy Thương Am có chuyện muốn hỏi thì anh đều tiến sát lại hôn cậu, đến lúc cậu chóng mặt không nhớ rõ rồi lại quên hỏi.

Sau đó lại bị nhìn chăm chú.

Loại không khí kỳ lạ, mơ hồ này làm cho người ta cảm thấy bất an này cứ tiếp cho đến giữa trưa hôm sau.

Thời tiết mưa nhỏ liên miên, rất thích hợp để làm ổ trong chăn. Du Dữu ngủ một giấc đến 12h còn cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể lăn trên giường cả ngày.

Kết quả vừa mở mắt xoay người, lại đối mặt với ảnh mắt ẩn đầy thâm ý của Thương Am.

Dọa cậu tỉnh hẳn, một cảm giác không tốt phát ra càng mạnh mẽ.

“Tỉnh?” Thương Am sờ lên đầu cậu, âm thanh trầm thấp “Vậy dậy dùng bữa, xong thì đi với tôi. Có lễ vật muốn đưa cho em.”

Lễ vật?

Du Dữu gật đầu, như mọi lần rửa mặt, ăn cơm. Bởi vì hôm qua ăn quá no, cho nên hôm nay không có hứng thú dùng bữa. Món đầu tiên là cháo cá, ngoài ra còn có mấy đĩa bánh cuốn với nhiều nhân khác nhau, thanh đạm lại ngon.

Thương Am chờ cậu ăn xong, thì nắm tay cậu rời khỏi phòng ngủ, đi về căn phòng nào đó ở tầng một.

Không gian tòa nhà này rất rộng, sau khi hai người vào ở chỉ sử dụng một phòng ngủ, hai phòng sách, một phòng thay đồ thì còn rất nhiều phòng trống khác chưa sử dụng đến.

Lần này, Thương Am dẫn hắn đến mấy căn phòng bị bỏ trống đó.

Phòng trống thứ nhất, được bố trí thành phòng chiếu phim, màn hình lớn, các cột âm thanh hình khối. Cực kì tốt.

Du Dữu gật đầu ra vẻ rất rất thích, cho chú một cái moah moah.

Căn phòng thứ hai, bố trí thành phòng chơi VR, được trang bị toàn bộ là thiết bị cỡ lớn mới nhất, bảo đảm không tìm ra được game không thể chơi, phòng rộng, chạy đi chỗ nào cũng không vấn đề.

Du Dữu gật đầu, lại cho hắn một moah. Mặc dù chơi đùa khu vực lớn tuy mệt mỏi, nhưng vẫn là rất thích.

Căn phòng thứ ba, được sửa thành một mặt tường đều là cửa sổ sát mặt đất, bên trong phân chia sắp xếp thành khu vực bóng bowling, golf, bóng bàn cùng bi-a. Nếu như tới chơi vào ban ngày, chắc chắn rất thú vị.

Du Dữu ngây ngốc chớp mắt, những trò chơi bóng trước mắt mình một chút cũng không chơi. Nghiêm túc gật đầu, chú thích là được rồi, lại cho một moah.

Căn phòng thứ tư thực sự quá mức.

Là phòng tập thể thao.

Du Dữu: “…”

Thương Am: “Thích không?”

Du Dữu: “Cái gì…”

Quay đầu phát hiện Thương Am còn đang chờ cái moah thứ tư.

Thương Am: “Tôi biết em mỗi ngày ở nhà, không đi được chỗ nào có lẽ sẽ có chút nhàm chán, buồn bực. Những cái này là làm cho em. Như vậy, dù em không ra khỏi cửa cũng thấy cuộc sống thêm phong phú. Lúc tôi ở nhà, em muốn làm cái gì, tôi đều có thể làm cùng em.”

Du Dữu: “Em thật sự không có cảm giác nhàm chán!”

Chỉ cần nhìn những đồ này đã có cảm giác sắp hít thở không thông rồi!

“Em không cần lo lắng, chỉ là trong nhà có nhiều thêm mấy đồ vật để giết thời gian. Tôi cũng không ăn dấm với đồ vật.”

Thương Am xúc động ôm hắn, cảm thấy Du Dữu thực sự quá hiểu chuyện.

Nhưng em ấy càng hiểu chuyện, càng ngoan ngoãn thì Thương Am lại càng không cách nào cảm thấy thoải mái, yên tâm tiếp nhận, mà càng lo lắng.

Sau khi sự chiếm hữu được thỏa mãn hoàn toàn, ảnh hưởng của giá trị hắc hóa và ‘cưỡng chế’ dường như yếu đi mấy phần. Những đồ vật mà Vương thiếu gửi đến nhắc nhở hắn, để hắn ý thức được Du Dữu tính cả tuổi mụ cũng chỉ mới hai mươi. Là người trẻ, đang trong thời kỳ tinh thần, sức lực vui tươi nhất. Việc đem một thiếu niên hoạt bát, sáng sủa như vậy ở trong nhà, bất kể là ai đều đang hủy hoại bản chất của hắn.

Cho nên sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, liền chuẩn bị phần quà này trong một đêm.

May mà Du Dữu ngủ như chết, phòng cách âm hiệu quả tốt, bị giày vò từ sáng cho tới trưa cũng không bị đánh thức.

Du Dữu không còn cách nào khác tiếp nhận phần quà này, đột nhiên hiểu ra cái gọi là khó lòng phòng bị.

Cớ gì phải thế. Đã nói để cậu trạch rồi sao lại sắp xếp những đồ vật lạnh lẽo đó. Chẳng nhẽ chú của cậu thế mà đã thay lòng rồi sao?

Du Dữu đứng trên hành lang trầm tư mấy giây sau đó cúi đầu vén vạt áo lên lộ ra phần bụng. Tay cậu chỉ vào khối thịt mềm nhỏ mà bình thường Thương Am thích nắn bóp nhất rồi dùng ánh mắt đáng thương bất lực nhìn hắn.

“Chú, ngài chắc chắn chứ? Thật sự chuẩn bị nói lời tạm biệt với nó sao? Một khi em bước qua cánh cửa phòng tập thể thao thì nó sẽ một đi không trở lại!”

***Xin chào moi người! Đây là lần đầu tiên tui edit, có gì sai sót mong mọi người góp ý nha! ^^~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi