ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

Thương Am cảm thấy Du Dữu dạo gần đây có chút mệt mỏi.

Nguyên nhân có kết luận này, đầu tiên là chuyện tìm bút.

Thứ hai, hôm sau khi Du Dữu ăn khuya xong phát hiện không thấy điện thoại.

Thương Am mở camera thấy vị trí ban đầu để sữa chua ngũ cốc trong tủ lạnh có di thể của điện thoại.

Thứ ba là khi Du Dữu vứt vỏ sữa chua, tiện tay ném luôn điện thoại đang cầm. Xong cảm thấy mất mặt, nên tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “451! 451 sao cậu lại nhảy vào đó! Cậu đừng nghĩ quẩn mà!”

451 được dỗ dành một lúc lâu sau đó mới khỏi tự bế.

Chơi game cũng tốt, thích làm chuyện khác cũng tốt, nếu không biết hạn chế thì có thể dễ gây nghiện, khó mà dừng lại. Từ đó làm cho bản thân mệt mỏi.

Thương Am có chút bận tâm, biết rẳng chỉ khuyên nhủ bằng lời cũng vô dụng.

Cuối cùng làm như thế nào mới giúp Du Dữu nghỉ ngơi, thả lỏng. Đối với hắn đây là điểm mù kiến thức cần phải từ từ thăm dò.

Cho đến bây giờ hắn đã biết Du Dữu đối với việc tập thể dục, các trò chơi bóng, bơi lội, dạo phố đều không có hứng thú.

Thương Am vẫn tương đối thông minh. Khi suy nghĩ không có kết quả, nghĩ đến bình thường 451 quen thuộc với Du Dữu nhất.

451 là hệ thống trung thực, cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ: Cậu ấy mỗi ngày đều dùng 10 phút đồng hồ kiếm tiền, dự tính số liệu game.

Thương Am không hiểu, kiếm tiền cũng xem như nghỉ ngơi sao?

451: Còn liên tục xem fan hâm mộ thả “rắm cầu vồng” (lời tán thưởng của fan hâm hộ cho thần tượng, họ làm gì cũng đều rất tuyệt) . Thời điểm làm hai chuyện này, cậu ấy đặc biệt chú tâm, sẽ không làm chuyện khác. Ngay cả trà sữa cũng không uống. Tôi cố tình theo dõi nhịp tim, sóng não lúc đó gần giống với thời điểm ngẩn người, trạng thái buông lỏng, mà tâm tình lại vui vẻ.

Thương Am đột nhiên lộ ra vài phần ngây thơ:Thế tôi tặng em ấy lì xì, số tiền trong bao là ngẫu nhiên để em ấy đếm… có được không?

451: Không quá giống nhau. Bời vì ngài buộc cậu ấy tiêu tiền hàng tháng, Cho nên cậu ấy không có cảm giác thành tựu khi đếm tiền của ngài?

Thương Am lần nữa rơi vào trầm tư.

Suy nghĩ khó khăn đấy vẫn tiếp tục đến một buổi trưa nào đó khi Du Dữu kích động lúc đang chơi game nên giẫm phải đồ vật rồi trượt chân, kết quả là bị trẹo mắt cá chân.

Thương Am mời bác sĩ tư nhân đến nhà. Là ông lão sáu mươi tuổi tóc đã hoa râm nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Ông họ Từ, lúc nào cũng mặc Đường trang cứ như bất kì khi nào cũng có thể xuyên về cổ đại.

May mắn là Du Dữu trước mặt ông lão phản ứng ôn hòa, điềm đạm, ngoại trừ hơi ngoan ngoãn hơn bình thường, nói chuyện nhỏ nhẻ thì cũng không biểu hiện bộ dạng sợ người lạ.

Từ lão xem qua không quá hai phút, liền nắm chân cậu rắc trật một cái, kèm theo tiếng kêu la kinh khủng của Du Dữu. Xử lý xong việc mắt cá chân bị tôn thương, bảo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, xương không nứt không gãy nên không cần bó bột.

Du Dữu cả người đổ mồ hôi lạnh, nghĩ rằng đã kết thúc. Từ lão lại nhìn cậu đưa ra kết luận.

“Cơ thể thiếu canxi, yếu ớt. Cần ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí trong lành, hấp thu ánh nắng, tốt nhất là vào buổi sáng.

Du Dữu lại lần thứ hai đổ mồi hôi lạnh, phản khán yếu ớt: “Chân bị thương, đi ra ngoài không tiện…”

Từ lão vung tay lên cười lớn: “Có gì khó khăn! Đẩy xe lăn đi cũng được!”

Khẩu âm cũng lệch.

Trước mặt ông lão, Du Dữu không dám bướng bỉnh. Đợi ông đi cố gắng tranh thủ lợi ích cho bản thân: “Em cố gắng mỗi ngày đến phơi nắng bên cửa sổ sát đất kia. Chú, ngài cứ làm việc bình thường không cần để ý em đâu, cũng không cần mua xe lăn! Em có thể nhảy lò cò mà!”

Nói xong ở tại chỗ nhảy nhót hai lần để chứng minh.

Sau đó được Thương Am sờ đầu trấn an, không biết đồng ý hay không.

“Yên tâm, sẽ không để em mệt  đâu!”

Lúc Du Dữu vẫn chưa phát hiện ra thì Thương Am cuối cùng cùng tìm được cách để thân thể cậu tốt lên, phương pháp chính xác để được thoải mái hơn.

Nhưng dựa theo cách mà Từ lão nói, hắn cũng không thấy vui khi đẩy xe lăn mang Du Dữu ra ngoài.

Xe lăn mặc dù thuận tiện nhưng lại làm người khác chú ý. Hắn không thích có nhiều ánh mắt khác nhìn vào Du Dữu, cho dù là nhìn với ý gì. Hiện tại, hắn còn cần tìm một thứ mà Du Dữu không cảm thấy nhàm chán.

Hắn nhớ rõ, Du Dữu rất thích game mình làm ra, có thể bắt đầu từ điểm này.

Về sau, Thương Am không mua xe lăn. Mà sau khi về nhà, bắt đầu thường xuyên ra vào phòng thể thao.

Sau bữa tối, là thời gian giải trí của cả hai. Du Dữu chơi game, Thương Am tập gym, người đầy mồ hôi đi tắm, sau đó ôm Du Dữu đang chơi game đến nghiện  rửa mặt đi ngủ.

Đễn lúc này, Du Dữu mới phản ứng được việc năn nỉ Thương Am không mua xe lăn hại người hại mình đến mức nào.

Cậu định nhảy lò cò nhưng được mấy lần thì sẽ lại bị ôm đi. Vì không có xe lăn nên cậu cũng chẳng tìm được lý do gì để từ chối.

Đùa gì thế, ôm thoải mái lắm biết không. Cự tuyệt là điều không thể, cự tuyệt làm thế lại chả khác gì ra vẻ mời gọi.

Du Dữu ôm cổ Thương Am cười khúc khích.

Chỉ có một việc duy nhất là Thương Am mới yên tĩnh được mấy ngày lại bắt đầu giúp bế cậu đi tiểu. Lần này lý do nghĩ cực kì đủ, đến cả gì mà ‘cưỡng chế’ cũng mang ra nói được.

Ngày trước, chỉ cần không đi tiểu đêm thì không có chuyện gì. Bây giờ kể cả cố ý đi ‘đổ nước’ trước khi ngủ thì vẫn sẽ bị nhìn hết trơn.

Ngay cả tắm rửa cũng không được tự làm. Lý do là sợ bị ngã.

Càng là hành động thân mật thì lại càng phát sinh việc nhen lửa mà không dập. Khổ thân cậu, tuy rằng rất nhạy cảm với ánh mắt của chú nhưng oán trách thành lời lại có vẻ mình rất biến thái.

Du Dữu nén đau khổ trong lòng không nói ra, lén lút ghi thù.      

May mà tuy cậu hoạt động không tiện nhưng trò chơi nhỏ cậu làm lại phát triển không ngừng, không chỉ tiến độ hoàn thiện tăng nhanh mà còn thu hút được nhà đầu tư.

Ban đầu là game phát hành độc lập, bây giờ có tiền đầu tư tất nhiên có thể nâng cao chất lượng. Tuyên truyền lại làm to hơn, không cần chỉ dựa vào truyền miệng nữa.

Nhà đầu tư tổng cộng có mấy bên, Du Dữu cũng không để ý đến điều này. Cậu chỉ thiết kế game, còn việc lựa chọn thì giao cho người trong team.

Đồng đội cân nhắc một lúc, đột nhiên phát hiện chấn động rằng có một nhà đầu tư rất hào phóng, điều kiện đầu tư là tốt nhất trong tất cả.

Du Dữu mở ra xem, thấy tên tập đoàn Nghiệp Phong có chút quen tai.

Hả???

Du Dữu vỗ mạnh bàn đứng lên, lại đứng không vững ngồi trở về.

Tập đoàn Nghiệp Phòng không phải là của chú thành lập sao!!

Du Dữu yên lặng che mặt, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nếu để cho đồng đội phía bên kia màn hình biết, chuyện cậu cùng ông chủ tập đoàn Nghiệp Phong ở chung, suốt ngày còn chăm nom mình ăn ở, cũng thật là…

…. Thật là Phiến cẩu tiến lai sát (lừa chó vào để giết: cho những người độc thân ~ cẩu độc thân ~thấy những câu chuyện của tình yêu!!! ý chỉ đến việc không báo trước bỗng tú ân ái khiến cẩu độc thân không kịp chuẩn bị trốn đi đã bị ‘giết’ tại chỗ.)

Khuôn mặt Du Dữu đã bị bàn tay che lên, khóe miệng cậu cứ nhếch lên.

Cái game nhỏ này của cậu, bây giờ có triển vọng. Cũng không ít công ty muốn kiềm tiền bằng việc đầu tư.

Đến khi game thực sự được làm xong, thành công, nhà đầu tư chính là chú… Vậy có thể gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài!

Ôi chao.

Sao chú có thể hiểu đến như vậy chứ!

Xác định lựa chọn tập đoàn Nghiệp Phong, Du Dữu bảo mấy người trong team từ chối khéo mấy bên đầu tư khác, vô cùng thỏa mãn.

Ở một bên màn hình khác, trợ lý đem tin tức mới nhất báo về.

“Lão đại, bên đấy không muốn nhận tài trợ của chúng ta.”

Vương thiếu vỗ bàn: “Vô dụng! Tặng tiền cũng không xong!”

“Lão đại, tiết kiệm tiền không phải là chuyện tốt sao? Ngài nói bên kia là Thương Am … Vì sao ngài còn muốn giúp đỡ?”

Vương thiếu gia hừ một tiếng: “Ai muốn giúp? Ông đây là cướp tiền, hiểu không?!”

Ngồi ghế sôpha bên cạnh là một người đàn ông trung niên có bộ dạng tiều tụy, tinh thần sa sút, nhìn gã cười lạnh: “Tôi bắt đầu nghi ngờ mình chọn nhầm người hợp tác, đây là phương pháp đối phó với nhà họ Thương của Vương thiếu?”

Người đàn ông trung niên thực ra không già, không đến bốn mươi tuổi, nhưng trên đỉnh đầu anh ta đã bắt đầu rụng tóc, trông giống như gần năm mươi tuổi.

“Ông còn không biết xấu hổ nói tôi? Thật không dễ dàng gì tìm cơ hội động thủ với xe của hắn, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị phát hiện, còn bị đuổi khỏi Nghiệp Phong?”

Nghe nhắc đến lịch sử đen tối, sắc mặt người đàn ông trung niên có chút tối lại, nhưng nhanh sau đó liền cười: “Nếu như không phải mua chuộc được lái xe của Thương Am, với trình độ cảnh giác của hắn, cậu nghĩ cậu phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể tìm ra chỗ ở của hắn? Tìm ra nhược điểm của hắn?”

Vương thiếu nồi khùng: “Này, ông đừng nhắc đến chuyện này với tôi, nhắc đến tôi lại thấy bực! Tôi đem đến một đống quà với một con chó, tôi nhận lại được cái gì? Hắn ta vừa thấy tôi thì cười, hại tôi gặp ác mộng vài ngày!”

Người đàn ông trung niên:”…”

Chuyện này không thể trách hắn.

Người đàn ông không nén nổi tức giận, không tin Thương Am là tường đồng vách sát, gọi ngay cho em trai Thương. Từ khi em trai Thương và Vương thiếu xảy ra xung đột, hai người mặc dù có cùng mục tiêu nhưng nhất quyết không chịu liên thủ, ai cũng quyết không hạ mình cầu hòa, khiến gã trở thành kẻ truyển lời hộ, nhớ đến lại muốn mắng hai người này.

“Chẳng phải cậu bảo có cách đối phó sao? Kết quả thế nào?”

“Bọn họ quá cảnh giác, không thành.”

“Rốt cuộc là biện pháp gì? Nhanh như vậy đã thất bại?”

Em trai Thương trầm mặc một lúc: “Tôi muốn thâm nhập vào nội bộ, sắp xếp người cung cấp thông tin, phản công từ bên trong. Kết quả cái team làm trò chơi nát của tình nhân hắn không nhận đầu tư của tôi!”

“…???”

Hóa ra cách của ngài cũng là chủ động tặng tiền?

Vương thiếu yên lặng lắc đầu: “Xem ra đều là người cùng quan điểm/Anh hùng sở kiến lược đồng.”

Người đàn ông trung niên vô cùng khó hiểu: “Không thể trực tiếp tạo một cuộc tranh luận rồi dựa vào đó để bôi đen cái trò chơi nát này hả? Nhà họ Thương có phòng PR tốt nhưng trò chơi này còn chưa thành lập được tổ PR mà.”

Vương thiếu một tay vỗ ót gã: “Ông ngốc hả! Hại cậu ấy và hại Thương Am là hai chuyện khác nhau!”

Em trai Thương ở bên kia điện thọa cũng nổi giận, trực tiếp cúp máy, cảm thấy vô cùng uất ức.

Cậu cũng nghĩ đến? Nhưng mà…

Cậu vừa mở điện thoại lên, vào video tuyên truyền trò chơi. Mở giao diện chơi thử, vẻ mặt phức tạp.

Làm thế cũng được thôi, nhưng chờ game làm xong thì mới làm không được chắc? Trong lúc cậu ta chưa hiểu rõ tình hình thì đã đập một đống thưởng vào để chờ rút thăm may mắn. Nếu trò chơi bị đổ bể thì số tiền cậu ta đã nạp chắc chắn đổ sông đổ bể…

Là không có lãi, là mất máu đấy!

Vương thiếu vẫn yêu hận rõ ràng, gã nhớ rõ Thương Am nhiều lần đoạt chuyện làm ăn của gã, lần này làm không tốt, cũng không nhẹ nhàng từ bỏ: “Đàng hoàng một chút cho tao, Thương Am đã nhúng tay, chắc chắn sẽ có cơ hội, cứ chờ đi!”

Cơ hội gã chờ rất nhanh đã đến.

Bản chơi thử của game liên tục đạt được thành công lớn, Open Beta cũng theo đó mà phát hành. Vừa  lúc sự kiện triển lãm anime 2D quy mô lớn, nhóm trò chơi thuê nguyên một quầy hàng lớn, mượn cơ hội lần này tiến hành hoạt động tuyên truyền.

Vương thiếu, em trai Thương, còn có người đàn ông hói đầu bàn bạc, quyết định  động tay động chân để hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Hại chết Thương Am? Nếu hắn không đến thì sao?”

“Không, mượn cơ hội truyền ra tin nhà họ Thương – bên tài trợ thiết bị ăn bớt nguyên vật liệu khiến thiết bị không an toàn để cổ phiếu của họ rớt giá!”

“…” Hói đầu phức tạp nhìn Vương thiếu, cảm thấy người trước mắt ngày càng xa lạ. Đây là người có thể thấy máu chắc chắn không bỏ qua, có thể hại người chắc chắn không chùn tay – Vương hoàn khố*?

(*hoàn khố: ám chỉ công tử nhà giàu quần áo lụa là hoặc là dạng công tử bột.)

Em trai Thương: “Vậy tôi sắp xếp gọi phóng viên, chuẩn bị kịch bẩn đến hiện trường phát trực tiếp.”

Hói đầu hỏi một câu qua điện thoại: “Cậu sẽ đến hiện trường? Tôi nghe nói hoạt động rất thú vị.”

“Không đi! Tôi đi cống hiến vé vào cửa làm gì!”

Vương thiếu cũng vung tay lên, ra dáng lão đại: “Tôi cũng không đi, ông muốn đi thì đi, những việc này thuộc hạ của tôi làm rất tốt, tôi xem livestream.”

Hói đầu gật đầu: “Tôi cũng không đi.”

“Không đi!”

Trong nhà Thương Am, Du Dữu giọng điệu kiên định kháng nghị: “Triển lãm Anime mà thôi! Muốn đồ gì thì nhờ người mua hộ, muốn xem thì có video hậu kỳ siêu đẹp, em không cần đi! Mà hoạt động game này có người chủ trì, em đi cũng không biết nói chuyện!”

Thương Am đang giúp cậu thay thuốc ở mắt cá chân, nghe vậy ngẩng đầu nhìn: “Không phải để em chủ trì hoạt động, đi xem một chút, chúng ta có thể giả làm fan hâm mộ thông thường, hoặc nhìn ở phía sau hậu trường.”

“Thế nhưng chân em không tốt…” Du Dữu tủi thân ngã xuống, ôm lấy cá ướp muối: “Nhiều người như thế sẽ ngã.”

Việc này quả thực là vấn đề.

Thương Am suy nghĩ: “Có thể sắp xếp vệ sĩ đi theo…”

“Sau đó em liền bị người nhìn, trường hợp như vậy bị nhiều người chụp hình. Chắc chắn bị hỏi em là phú nhị đại nhà nào, phô trương như thế, không chừng còn mắng em…” Du Dữu nhướn chặt lông mày: “Việc này không thể làm giống như người bình thường”

“Việc này…”

Thương Am liên tiếp suy nghĩ đén mấy phương án, cuối cùng không phải Du Dữu không chịu đồng ý, chính hắn cũng cảm thấy không đi được, rất có thể khiến giá trị hắc hóa tăng.

Chính hắn cũng không thèm để ý đến cái này nhưng Du Dữu mỗi ngày thích nhìn chăm chú, nói giá trị hắc hóa  vất vả lắm mới giảm xuống dưới 90, không nỡ nhìn nó lại tăng.

Chân Du Dữu còn chưa ổn, chính xác không thích hợp chen chúc trong biển người. Kẻ thù của hắn nhiều, không thích hợp để Du Dữu tiếp xúc với những con mắt ác ý lộ ra ngoài kia…

Quan trọng chính là, ánh mắt Thương Am bỗng nhìn qua, phát hiện trong nhóm làm việc của Du Dữu, (một nửa trong số người chơi trong nhóm sẽ đi có một nửa sẽ tham gia, đang bàn luận ăn mừng thế nào sau khi gặp mặt; còn một nửa ở khá xa, không tiện đến.

Nghĩ đến việc Du Dữu ở một chỗ với nhóm người này liên hoan chúc mừng, ôm vai uống rượu vui đùa khiến đáy lòng Thương Am có chút bực bội.

Bây giờ không giống trước kia, hiện Du Dữu không ở trên đầu sóng ngọn gió của dư luận, không có bạn học xa lánh, người xa lạ ở trên mạng chỉ trích cậu, cậu hẳn là vui vẻ mới đúng.

“Vậy thì…” Thương Am chậm rãi mở miệng thay đổi suy nghĩ: “Đổi địa điểm khác giải sầu, lên Pergola* ở sân thượng, lúc đó chúng ta vừa phơi nắng vừa xem livestream?”

(* Pergola – giàn hoa Pergola giống như một chiếc lều cắm trại lớn (patio) cho phép ánh sáng từ mặt trời đi qua nhưng sẽ ít hơn và giúp giảm bớt nhiệt độ ánh nắng khiến sân sau nhà bạn trở nên mát mẻ hơn.)

Du Dữu im lặng một lúc.

Sân thượng?

Sân thượng tính là trong phòng hay ngoài trời?

Thương Am: “Được không?”

Du Dữu: “Sân thượng có wifi không?”

Thương Am: “Có.”

Du Dữu: “Có chỗ cắm điện không?”

Thương Am: “Có.”

Du Dữu: “Có điều hòa không?”

Thương Am: “… Cái này có thể có.”

Du Dữu: “A, cái này…”

Thương Am: “Tôi giúp em, em nghĩ muốn chuyển cái gì lên, tôi bảo người sắp xếp trước.”

Du Dữu không còn lời nào để nói, đành đồng ý.

Dù sao… Chỉ là sân thượng mà thôi, có pergola, có hoa hoa cỏ cỏ xinh đẹp, không có người khác. Không chừng còn có thể có BBQ. Mặc dù thời tiết dạo này nóng nực nhưng có quạt điều hòa.. Cũng không phải là không thể.

Thương Am thay thuốc xong, ôm người đặt giữa giường.

“Có lẽ tôi nên tăng tốc độ.”

Du Dữu không hiểu: “Là sao?”

Thương Am xoa bóp đầu ngón chân cậu: “Tôi chỉ cần hấp thu thêm năng lượng của một hệ thống nữa thôi là có thể dùng ý chí để tăng tốc độ khôi phục vết thương ở mắt cá chân của em.”

Giống như trong lúc hắn vô tình đã khiến vai phụ của thế giới này có linh hồn.

451 nghe thấy lời này run lẩy bẩy, bị dọa suýt nữa tắt máy.

Du Dữu: “Chú, 451 nó…”

Thương Am: “Yên tâm.”

Du Dữu nhấp nháy mắt không nói nữa.

Nằm ngửa động động bàn chân: “Con thỏ?”

Thương Am: “Cái gì?”

“…Quần.” Không có cách nào mở miệng muốn.

“…” Thương Am bật cuời, tìm quần ngủ thay cho cậu, cảm thấy Du Dữu giống thỏ trắng. Nuôi một con thỏ tai cụp làm thú cưng cũng không tệ: “Muốn thỏ hả? Thích kiểu như thế nào, mai tôi mua.”

Du Dữu thực ra không muốn, bị hắn hỏi thì nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Ừm…vị cay?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi