ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

Chữ ‘hồi’ có bốn cách viết, nghịch ngợm có rất nhiều phương thức.

Mà trạch, chỉ có một kiểu kiên trì—–

Hoặc là trạch, hoặc là chết.

Tuy nói thế nhưng Du Dữu thấy mình vẫn còn trẻ! Cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng chịu chết sớm như thế!

Ngượng chết mất.

Cậu trơ mắt nhìn Thương Am từng bước từng bước lại gần, Du Dữu cảm thấy da đầu mình đang run lên. Nếu tóc cậu ngắn chút nữa thì có thể biểu diễn màn tóc nổ tung.

Thương Am từ từ đến gần, đến gần, đến trước mặt cậu. Lúc Du Dữu cho rằng hắn sẽ dừng lại dùng sự im lặng và xấu hổ để tra tấn mình thì Thương Am vẫn đang tiếp tục tiến gần hơn nữa.

Đến khi dường như dán vào nhau thì Du Dữu không nhịn được lùi lại một bước, có cảm giác muốn chạy trốn.

Rời đi, chạy trốn, thoát khỏi sự kiểm soát… tất cả những hành động mang hàm ý như vậy đều là những thứ Thương Am nhạy cảm nhất, cũng không thích nhất.

Những thứ đó như trời sinh đã khắc ở sâu bên trong, dù có cách với tất cả ngoại lực khác thì vẫn không thể thay đổi được. Nhất là khi lần đầu tiên hắn thực sự động tâm, có chết cũng không muốn buông tay Du Dữu. Cảm xúc đó như bất cứ lúc nào cũng có thể đạt đỉnh, bất cứ chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể ảnh hưởng đến thần kinh của hắn.

Thương Am biết mình như nào. Dưới tình huống này đáng nhẽ hắn phải đưa tay ra túm người lại, không để ý giãy dụa mà mang người đi, dùng đồ vật cứng nhất cũng mềm mại nhất để vây người đó ở trên giường rồi trừng phạt, cho cậu biết thế nào là trời cao đất rộng. Hắn sẽ kiên định luôn bắt nạt cậu, không ngừng không ngừng đòi lấy đến tận khi mặt cậu phủ đầy nước mắt, ngất đi. Đến tận khi trong lòng hắn bình tĩnh lại.

Không biết bao lâu về trước hắn đã từng nghĩ đến, chỉ chờ Du Dữu phá vỡ thế cân bằng này, đụng mở cánh cửa căn phòng bí mật của tiên sinh râu xanh là có thể phóng túng triệt để.

Nhưng cảm xúc chỉ chờ phát tác lại bị phá vỡ trong nháy mắt khi Du Dữu nghiêng người về sau biến thành phản xạ có điều kiện.

Lúc Thương Am còn chưa phát hiện ra thì hắn đã vươn tay đỡ lưng Du Dữu để kéo người bị mất trọng tâm kia vào trong ngực mình rồi ôm ngay.

Làm quá thuận tay. Trong những ngày này hắn đã từng đỡ người kia vô số lần, thân thể đã hình thành cơ bắp kí ức, làm động tác cực kì tự nhiên. Giống như nếu bạn đụng phải một thùng gạo thì sẽ tự nhiên vốc một nắm.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thấy Du Dữu cứng người, chột dạ, mặt lại như là đang nín cười.

Du Dữu không làm gì, ngoan ngoãn nghe lời mà hắn đã thành thói suy đoán, đa nghi như người điên. Mà bây giờ Du Dữu có can đảm tránh né hắn lại còn dám cười, ai cho cậu lá gan như thế?

Thương Am: …

Hình như là mình cho.

Nghĩ đến đó Thương Am như là khinh khí cầu bị chọc thủng, khí thế góp nhặt trong lồng ngực trong chớp mắt biến mất không còn.

“Ngoan một chút.” Hắn thở dài, pha lẫn chút bất đắc dĩ “Chân em còn chưa khỏi hẳn, đừng vận động mạnh như thế.”

“Em, em sai rồi…” Du Dữu cúi đầu. Vì hai người đang ôm nhau nên khoảng cách rất gần, cậu vừa cúi đầu thì đã đập vào bả vai của Thương Am “…!”

Cũng không biết vì lời xin lỗi vừa rồi hay vì cái gì.

Nhưng Thương Am nghe thì cảm thấy thoải mái, hiếm thấy không truy cứu tiếp nữa.

Lúc này rồi truy cứu còn có nghĩa lý gì nữa?

“Không sao.” Thương Am mỉm cười có thể gọi là dịu dàng “Tôi không trách em.”

Du Dữu thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào, trong nháy mắt khôi phục tinh thần không nhịn được cười một lúc. Sau đó cậu vươn tay ôm cổ Thương Am, tiến tới chụt một cái “Hì hì thế là tốt rồi~ Vừa rồi lúc chú đi vào định nói gì vậy?”

“Tôi định hỏi em có muốn đồ gì không, tiện thể tôi mang về cho.”

Thương Am sờ đầu cậu rồi không nói gì đã ôm ngang cậu lên “Nghịch thế chắc chân đau rồi, tôi mang em đi nghỉ.”

“Không muốn.” Du Dữu hơi ngượng, tuy việc càng xấu hổ hơn cũng làm rồi. Nhưng mà cậu vừa nhảy nhót xong chú chẳng những không tính toán còn quan tâm cẩn thận như thế khiến cậu ngại “Chú, ngài thả em xuống đi. Thực ra em có thể tự đi…”

“Không cho phép em miễn cưỡng bản thân.” Sắc mặt Thương Am không thay đổi mà bế Du Dữu đến ghế sofa dành riêng cho cậu “Nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay cũng không cần đi lại. Có gì muốn làm hoặc muốn lấy thì gọi tôi là được.”

Du Dữu mơ màng, thấy mình bị coi thành đồ dễ vỡ nhưng mà được Thương Am nhìn thắm thiết như thế nên cảm giác là lạ cuối cùng cũng không còn chút gì, chỉ cười khúc khích.

Chú của tui đúng là một người đàn ông siêu tốt! Hoa quả tươi còn cắt đút từng miếng ăn thoải mái!

Được cho ăn ba miếng xong trên đầu Du Dữu như hiện lên mấy dấu hỏi chấm “Chú, chẳng phải ngài định ra ngoài mà?”

“Không đi.” Thương Am kéo ghế bên cạnh qua ngồi xuống, bộ dạng như không định đi đâu cả “Ở nhà với em.”

Quá thâm tình, chú của cậu không phải bị hồn xuyên chứ.

Du Dữu ngẩng đầu nhìn giá trị hắc hóa đỏi chót trên đỉnh đầu Thương Am.

Ừm, vẫn 88 mà, là chú của cậu chính hiệu, không sai được.

“Thế em… em tự ăn?” Du Dữu nhìn hoa quả trong đĩa. Tuy được cho ăn rất hạnh phúc nhưng cậu muốn ăn theo trình tự cam, táo, dưa hấu, dưa vàng cơ. Ý nghĩ này không tiện nói ra miệng để chú đút mình ăn nên vẫn là mình tự ăn tiện hơn, miếng tiếp theo muốn ăn cái gì thì ăn “Chú, ngài không cần để ý đến em, em không sao!”

“Không sao, em cứ chơi của em.”

“À…” Chú cậu thế nào vậy??

Du Dữu sờ mũi, ngại ngùng bật laptop bắt đầu xem anime, dần dần cũng thích ứng cảm giác được cho ăn.

Đang ăn thì Thương Am còn tiến đến tranh miệng với hoa quả.

Du Dữu bị hôn lại hôn nên gian nan vươn tay ra ấn nút ‘space’ để dừng anime. Thương Am thấy thế thì cười buông cậu ra.

Ăn trái cây nhiều, nhất là dưa hấu khiến Du Dữu bắt đầu ngồi không yên.

Vừa nhìn màn hình vừa đứng ngồi không yên, mông nhích tới nhích lui đến thân trên còn không dựa vào thành ghế nữa.

“Muốn đi vệ sinh?”

“Không!”

“Tôi dẫn em đi.”

“…”

Sau đó Du Dữu lại được trải nghiệm cảm giác được chăm sóc tỉ mỉ. Còn hai chân của cậu thì chưa từng được chạm đất.

Cậu thấy hình như cổ chân của cậu không phải cần tĩnh dưỡng mà bị cắt rồi.

Như là mấy bệnh vô phương cứu chữa chỉ cho người nhà biết, bác sĩ không nói cho người bệnh là do quan tâm đến trạng thái tinh thần của họ. Không thể nói thẳng rằng họ sắp mãi mãi mất đi đôi chân này.

Du Dữu bi thương cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng không chịu được nữa.

Tạm thời cứ.

“Chú, em có thể…”

“Không sao, em cứ nghỉ ngơi là được.”

Cậu còn chưa nói mình muốn làm gì mà!

Du Dữu như phế nhân nằm ngửa trên giường, mặc kệ Thương Am loay hoay.

“Nhấc chân.”

Nhấc chân.

“Nhấc eo.”

Làm tư thế mông cầu.

“Hạ xuống.”

Trở về làm củi mục không động đậy.

“Thay xong.”

À.

“Đến.”

Du Dữu lăn nửa vòng trên giường, dán sát vào Thương Am rồi nhấc chân “Chú, chân em khỏi rồi mà… tha cho em đi…”

“Dưỡng thêm cũng không hại gì.” Thương Am cúi người ôm cả người cậu lên rồi thả xuống gối đầu sau đó nắm ngón tay cậu.

Du Dữu giấu tay trong túi quần ngủ, vải của quần thì mỏng nên vẫn cứ dán sát vào chân.

Thương Am cứ thế mà cách lớp vải mỏng bóp lòng bàn tay mềm mại của cậu, vuốt vuốt như ám chỉ.

“Muốn tôi tha em?”

“… Không, không cần.” Du Dữu nói lắp, mắt chớp chớp rất vô tội, như rất dễ bắt nạt.

Thương Am đang nghĩ có nên buông tha cậu thật không thì màn hình điện thoại trong tầm mắt bỗng nhiên sáng lên.

Là 451, giống như chương trình cài đặt nào đó hoạt động.

Thương Am đứng dậy cầm điện thoại màu trắng, Du Dữu được cứu ngồi dậy tiến đến gần xem “451 làm sao vậy?”

Trên màn hình không phải là khung chat với 451 mà là một bản đồ kì lạ cùng một chấm đỏ.

“Nó không sao, là có đồ khác muốn đưa đến cửa.” Thương Am nhìn thoáng qua rồi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, cũng không quá kinh ngạc. Sau đó hắn lấy điện thoại di động của mình ra nhắn tin cho quản gia chuẩn bị tiếp khách.

Du Dữu thừa dịp Thương Am đang nhìn, lén lút di chuyển vị trí đến gần mép giường, mũi chân vừa thò xuống xuyên vào dép lê thì Thương Am xoay đầu rồi vươn tay ra, chặn ngang cậu kéo lại.

“Chú…”

“Suỵt.”

Thương Am cười hôn hôn cậu “Rất nhanh thôi sẽ có người đến nhà làm khách. Sẽ rất náo nhiệt ấy. Em vui không?”

“…” Trong chớp mắt vẻ mặt Du Dữu đơ ra, hoàn toàn không get được quan hệ nhân quả trong câu nói của Thương Am. Có người đến nhà tại sao lại vui vẻ, rõ ràng là chuyện phiền phức mà “Hả?”

“Yên tâm, không phải người em ghét.” Thương Am nhìn phản ứng của cậu thì tâm trạng tốt hơn “Hôm nay tôi nhìn tủ quần áo của em đều là đồ ngủ với đồ mặc nhà. Chúng ta mua đồ mới đi.”

“Tùy đi…”

“Đồ đôi thì sao?”

Ngày xưa Thương Am cảm thấy đồ đôi rất ngây thơ, còn lộ liễu quá đà. Bây giờ nghĩ lại thì thực ra cũng không tồi. Không chừng Du Dữu mặc xong còn có thêm lý do để ra ngoài phơi nắng.

Hả???

Mắt Du Dữu lóe sáng, rút cục có tinh thần “Được nha được nha, có thể tìm trên điện thoại di động! 451!”

451 bị cậu triệu hoán, tự động mở giao diện ra.

Thương Am nhìn trước rồi phát hiện ánh mắt của mình hình như hơi… nghiêm túc nên đưa lại cho Du Dữu.

Du Dữu lướt qua lướt lại nhìn bao nhiêu quần áo, bị lượng tin tức khổng lồ tấn công nên thấy buồn ngủ, ngáp một cái.

Bỗng có một bộ quần áo màu lục hiện ra, Du Dữu chớp chớp mắt lướt quay lại rồi ấn mở hình to ra.

Là quả bơ.

Lại còn có thể như đồ cos, giống đồ đôi dạng búp bê. Một quả bơ cắt thành hai nửa, một cái có hột một cái không.

Cậu trượt xem các ảnh khác, xuất hiện một ảnh gif. Đôi tình nhân mặc áo đôi quả bơ mặt đối mặt ôm nhau thì biến thành một quả bơ hoàn chỉnh. Mặt đối mặt, hột tiến vào rãnh, dán vào nhau hoàn mĩ như một đôi trời sinh.

Du Dữu nhìn chăm chú mười giây rồi ánh mắt sáng lên. Bỗng cậu ngẩng đầu, dùng ánh mắt cực kì mong chờ nhìn Thương Am.

“Chú, em cũng không…”

“Không được.”

Cậu còn chưa dứt lời thì Thương Am đã học xong cướp lời.

(*các bác thông cảm em lên baidu sợt theo keyword đồ đôi quả bơ nó không ra ảnh minh họa nào kì dị như bản em nó xem. Chắc trong thế giới mà bị ‘Du Dữu hóa’ mới có, vì nghe tả đã thấy dị…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi