ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Vân Sâm nhìn An Hoa, sau đó tay nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lẽ nào thật sự muốn tôi đi Thụy Sĩ? Tôi sẽ không đi đâu!”

Nói xong thì từ từ ngồi xuống, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm cửa ra vào. Trong đầu anh ta đang nghĩ, anh ta không thể để Triệu Húc Hàn đè đầu cưỡi cổ mãi được. Dầu gì anh ta cũng là ứng cử viên cho sự kế vị của thế hệ tiếp theo.

Hóa ra Triệu gia có một quy tắc, đó là mỗi một chủ nhân phải được chọn ra từ con trai của thế hệ chủ nhân đương thời, cho nên người kế vị tiếp theo của Triệu Húc Hàn là thế hệ của Triệu Vân Sâm.

Mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa kết hôn, càng chưa có con, nhưng đến sáu mươi tuổi là phải thoái vị, cho dù có lập tức kết hôn rồi sinh con, thì con của anh cũng thua anh ta hai mươi mốt tuổi.

Hơn nữa nếu chủ nhân phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì có thể sẽ bị lật đổ. Chỉ cần có năm người trong tám người đứng đầu tám khu vực lớn trên toàn cầu của Triệu gia đồng ý là được.

Triệu Vân Sâm cúi đầu, trong ánh mắt đều là thù hận, lập tức lôi di động ra gọi điện thoại.

“Bố, tối nay bố tới căn hộ của con đi. Con có chuyện muốn nói với bố.” Triệu Vân Sâm gọi cho Triệu Nhất Gia, Triệu Hằng Sinh.

An Hoa đứng bên cạnh liếc mắt nhìn thiếu gia, con ngươi co lại không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.

Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn cười giảo hoạt như một con cáo nhỏ. Chỉ bởi vì chữ ‘thơm’ kia một lần nữa chứng minh Triệu Húc Hàn thật sự rất tốt với cô, thậm chí là cưng chiều vô độ.

Đến khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng ngủ với niềm vui sướng thỏa thích. Bây giờ cô có thể an tâm rồi, kiếp này cô đã biết cách ‘gãi đúng chỗ ngứa’ của đại ma vương, haha.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt sau khi huấn luyện xong thì kéo lê cơ thể đau nhức đến đài truyền hình.

Liễu Đông vừa thấy đã gấp gáp nói: “Chị Nguyệt.”  Cậu ghé sát đầu đến, thấp giọng nói: “Ngô Phương Châu bị thương rồi.”

“Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nào? Đừng nói là vì điều tra hai tên trộm đó mà xảy ra chuyện chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thất kinh.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Không rõ lắm. Tôi cũng mới biết chuyện đây thôi. Hình như là tầm năm giờ sáng. Tôi chưa dám nói với sếp, định hỏi thử chị trước xem có nên đưa tin không?”

“Chúng ta đi thăm Ngô Phương Châu trước.” Kỷ Hi Nguyệt có chút bất an.

“Được, để tôi gọi anh Béo.” Liễu Đông nhanh chóng quay qua nháy mắt với anh Béo.

Ba người vừa định rời khỏi, Cố Du Du bước vào thấy Kỷ Hi Nguyệt liền vui vẻ nói: “Tiểu Nguyệt, bọn cô đi đâu vậy? Có tin tức sao?”

Liễu Đông cười nói: “Chị Du Du, tin tức lớn của chúng tôi vẫn chưa dừng lại đâu.”

“Haha, còn không phải nhờ phước của Tiểu Nguyệt sao.” Tin tức giải trí của Cố Du Du vẫn đang rất hot, ngọc nữ ngây thơ giờ đã trở thành chị gái có thể ngủ với đủ loại đàn ông. Loại tin tức giải trí này luôn được nhiều bình luận và ăn khách nhất.

“Chúng tôi có chút chuyện. Đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ đi.

Cố Du Du nhìn ba người rời khỏi, khẽ nhướng mày, còn chưa xoay người đã nhìn thấy Trần Thanh thần thần quỷ quỷ đi ra, anh ta liếc Cố Du Du một cái rồi đi theo sau ba người.

“Anh Trần, anh làm gì vậy?” Cố Du Du ngạc nhiên đuổi theo anh ta.

“Cố Du Du, cô bớt nhiều chuyện đi.” Trần Thanh đi một thang máy khác xuống dưới.

Cố Du Du kinh ngạc, đứng đờ người ở cửa thang máy. Anh Hâm đi tới nhỏ tiếng hỏi: “Anh Trần có phải định theo dõi Vương Nguyệt không?”

“Hình như là vậy. Nhưng mà theo dõi đồng nghiệp của mình đi tìm tin tức thì có chút quá đáng đúng không?” Cố Du Du nhíu mày nói.

Anh Hâm liếc nhìn Cố Du Du. Câu này được phát ra từ miệng của người phụ nữ này thực sự có chút lạ lẫm. Hình như loại chuyện này cô ta cũng định làm, chỉ là cuối cùng có người khuyên ngăn nên từ bỏ. Hơn nữa còn đi theo dõi phóng viên của Hương Thành.

“Anh Trần với Vương Nguyệt hiện tại không hợp nhau. Cố Du Du, cô đứng về phe của Vương Nguyệt sao?” Anh Hâm nhìn cô hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi