ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi: “Lan Khê là ai vậy? Không phải ám vệ của anh sao?”

“Không phải, là người của Triệu gia, cùng một cấp bậc với Tiêu Ân, lúc trẻ được anh điều chuyển sang Tây Âu làm việc, tính tình khá khép kín, không phải là người tu luyện khí công. Phải rồi, cô ấy là phụ nữ.” Triệu Húc Hàn hình như chưa từng nói là nam hay nữ.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Phụ nữ? Một Vô Cốt thứ hai?” Cô quả thực rất sợ, nếu có thêm vài người như Vô Cốt thì cô sẽ kiệt sức mà chết mất.

Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô: “Đương nhiên không phải. Em cứ gặp là biết. Với lại cô ấy đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn rồi vẫn giúp Triệu gia làm việc sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nói.

Triệu Húc Hàn có chút dở khóc dở cười: “Nếu kết hôn xong mà không làm nữa thì Triệu gia không phải đã đào tạo bọn họ vô ích rồi sao? Người của Triệu gia muốn kết hôn phải tiếp nhận kiểm tra rất nghiêm ngặt. Chồng cô ấy là lính đặc chủng, thực lực cũng được xem là ngang ngửa.”

“Ồ, nói như vậy là cả hai vợ chồng đều biết thân phận của đối phương?” Kỷ Hi Nguyệt như có suy tư gì đó, nói.

Triệu Húc Hàn nhướn mày: “Có lẽ vậy. Tùy vào cách xử lý của Lan Khê. Nhưng cô ấy có thể kết hôn tức là cô ấy có thể giải quyết ổn thỏa, nên mới đủ tư cách kết hôn. Bình thường người của Triệu gia thường kết hôn với người trong hệ thống của Triệu gia, nhưng cũng có những người khác. Sau năm mươi tuổi bọn họ mới có thể chính thức nghĩ hưu và bắt đầu an hưởng tuổi xế chiều.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Xem ra Triệu gia vẫn còn khá nhân đạo.”

“Bây giờ không còn là xã hội cũ, nói trắng ra là cùng lợi dụng lẫn nhau, điều kiện cũng gần như bình đẳng, nên một khi ai đó phản bội, việc trừng phạt cũng tất yếu phải nghiêm khắc nhất.” Triệu Húc Hàn nói.

“Ồ, cũng công bằng mà. Xét cho cùng Triệu gia đã tốn nhiều tinh lực như vậy mới nuôi dưỡng bọn họ trưởng thành, làm đến năm mươi tuổi cũng không có gì quá đáng, với lại cuộc sống về già còn rất đầy đủ, như vậy cũng xem là nhân đạo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, ngay cả người bình thường muốn nuôi dưỡng con cái của họ cũng phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và tiền bạc.

Tuy người của Triệu gia trong quá trình đào tạo có phần cực khổ hơn một chút, sau khi trưởng thành cũng chỉ làm vệ sĩ, nhưng so với tất cả các vệ sĩ khác trên thế giới thì thù lao và đãi ngộ của họ cũng nhỉnh hơn.

Vì vậy, đây thực chất là một chuyện rất công bằng.

“Vậy Lan Khê có con chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Chưa. Hai vợ chồng đều làm công việc có tính nguy hiểm cao, nên Lan Khê không có ý định sinh con khi chưa tới bốn mươi tuổi, chồng của cô ấy cũng đồng ý chuyện đó.” Triệu Húc Hàn đáp.

“Wow! Hai vợ chồng họ cũng gan thật, bốn mươi tuổi mới chịu sinh con, như vậy đối với phụ nữ có phải hơi nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy phụ nữ sinh đẻ trước năm ba mươi tuổi mới là thời kỳ tốt nhất.

Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Đó là lựa chọn của bọn họ. Triệu gia cũng không phải nhà từ thiện. Lỡ như Lan Khê xảy ra chuyện gì bất trắc trong lúc làm nhiệm vụ, đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi. Cho nên anh tin là bọn họ cũng đã thương lượng với nhau. Cũng giống như thím Lý vậy.”

Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến chuyện thím Lý mất chồng, hơn nữa còn không có con, quả thực rất đáng thương.

“Nếu bố của em và thím Lý có duyên phận, anh sẽ thành toàn cho họ, nhưng em có muốn em trai hay em gái gì đó không? Thím Lý vẫn chưa có con.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Muốn chứ. Mặc dù tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhưng em chắc chắn sẽ thích. Con của thím Lý nhất định sẽ rất dễ thương và xinh đẹp, với lại thím Lý cũng cần có con của mình, em không để ý chuyện đó đâu.”

Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, ánh mắt mềm mại như nước. Người phụ nữ của anh cho anh đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, bình thường mà nói, mọi người rất khó chấp nhận việc bố mình đã già như vậy lại sinh thêm con.

Sau khi dùng bữa tối xong, sắc trời cũng dần về đêm, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt hòa vào đoàn người khá đông đúc trên phố rồi nhanh chóng rẽ vào một chuỗi cửa hàng bách hóa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi