ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Húc Hàn, đi đến bên giường bệnh, quan tâm hỏi: “Bác gái, bác đã khỏe chưa? Thắt lưng bác sao rồi?”

“Thím hai, thím không sao chứ?” Triệu Húc Hàn cũng nhíu mày, hỏi.

Người phụ nữ lập tức cười khổ, nói: “Thím cũng không rõ lắm, chỉ là không cảm giác được sự tồn tại của tứ chi. Có lẽ là xương cốt phần eo bị trẹo, kẹt dây thần kinh. Ai, tuổi lớn, không còn dẻo dai như trước. Húc Hàn, không nghĩ tới tiểu thư Kỷ là bạn gái cháu.”

“Thím hai, cháu cũng không ngờ người Tiểu Nguyệt cứu chính là thím. Thật trùng hợp. Cũng may cô ấy đi xuống uống cà phê.” Triệu Húc Hàn nói chuyện rất khéo, làm Kỷ Hi Nguyệt có chút khâm phục.

“Thím hai, nếu thím đau quá, cháu có thể giúp thím xoa bóp được không? Cháu từng học chút trung y, xoa bóp vẫn có thể làm giảm đau đớn.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp sửa xưng hô.

Bà Triệu ngạc nhiên, Triệu Húc Hàn lại cười.

“Tiểu Nguyệt, cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, lúc đó chắc thím sẽ đau chết mất. Giờ đang ở bệnh viện, cháu cũng không cần nhọc lòng làm gì. Tật xấu này khó trị, cơ bản phải nhờ vào tranh.” Bà Triệu rất buồn bực, nhưng cũng sửa lại xưng hô với Kỷ Hi Nguyệt.

“Sao có thể được? Sẽ không đâu, để cháu thử xem, thật đó.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đi đến bên kia giường bệnh, bắt đầu mát xa cho bà.

“Thím hai, Tiểu Nguyệt mát xa thật sự rất có hiệu quả. Lần trước cháu đau đầu, cô ấy giúp cháu mát xa mấy ngày, bây giờ đã lâu rồi không thấy đau.” Triệu Húc Hàn không biết Kỷ Hi Nguyệt có ý gì, nhưng anh nghĩ có thể dành được sự yêu thích của thím hai là chuyện rất quan trọng, cho nên trực tiếp tâng bốc.

Thật ra cũng phải nói dối. Lúc anh mệt nhọc, trở lại tiểu khu Phong Nhã, chỉ thích Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp huyệt Thái Dương cho anh một chút, lần trước còn thoải mái đến ngủ quên.

“Thật hả? Vậy làm phiền Tiểu Nguyệt rồi, cháu đúng là cô gái tốt.” Bà Triệu vừa cười vừa hơi xoay người, như thế Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp cho bà sẽ khá tiện hơn.

“Ông chủ, ngài mau ngồi đi!” Mao quản gia mời Triệu Húc Hàn ngồi xuống, một người nữ khác hẳn là người hầu của nhà họ Triệu, lập tức pha hai ly trà mang tới.

“Thím hai, vốn dĩ anh Hàn nói tối nay sẽ đi qua nhà thím và chú hai để thăm hai người, không ngờ chúng ta có duyên như vậy, gặp được trước, lúc trước cháu còn rất hồi hộp.”

Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu lải nhải việc nhà, cô là kiểu người nói chuyện không cần phòng bị, tán gẫu là có thể lập tức kéo gần khoảng cách với nhau, cho nên sự xấu hổ và xa lạ giữa mọi người nhanh chóng biến mất, giống như bạn cũ quen biết rất nhiều năm nói chuyện phiếm với nhau.

Triệu Húc Hàn rất bội phục Kỷ Hi Nguyệt ở điểm này. Miệng cô đặc biệt có thể nói, dù người đối diện có quen biết hay xa lạ thì cô đều có thể nói chuyện một cách tự nhiên.

Nói về công phu mồm mép, anh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt tuyệt đối có thể lấy hạng nhất, hạng nhất độc miệng, hạng nhất lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành người khác cũng là hạng nhất, nói lý lẽ quanh co cũng như vậy, hoàn toàn làm người đối diện không tự chủ được mà đi theo nhịp điệu của cô.

“Cháu xinh đẹp thiện lương như vậy, thím và chú của cháu thấy nhất định sẽ thích.” Bà Triệu quả nhiên rất thích Kỷ Hi Nguyệt, đặc biệt phát hiện khi Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp, eo bà lập tức thoải mái hơn nhiều.

Cảm thấy bàn tay bé nhỏ của cô như có ma lực, ấm áp, làm đau đớn từ từ biến mất, có cảm giác dường như đã sắp khỏi hẳn.

“Ha ha, cháu còn sợ chú hai và thím không thích cháu. Anh Hàn còn nói cháu phải ngoan chút, nói rằng chú hai và thím là người thân quan trọng của anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn một cái, cái liếc mắt kia tràn ngập yêu say đắm.

Triệu Húc Hàn thầm nghĩ anh sẽ không bao giờ nói như vậy, nhưng mà cái liếc mắt này sao lại khiến tâm can anh có chút ngứa ngáy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi