ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Ngô Phương Châu kinh ngạc, bị độ tự đại của Kỷ Hi Nguyệt làm cho đờ đẫn.

Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm của anh ấy thì lập tức bật cười.

Ngô Phương Châu dở khóc dở cười, cô gái này quả thực quá tinh nghịch đáng yêu.

“Tôi chỉ là phóng viên, diện mạo thế nào không quan trọng, quan trọng có tin tức là được rồi. Phải để mọi  người biết tôi có năng lực thực sự, chứ không phải để người khác nói tôi dựa vào ngoại hình, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt rướn môi cười.

Ngô Phương Châu chỉ có thể gật đầu, song tâm trạng ngột ngạt  trước đó lại từng chút tan biến, nhìn Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ giống như hạt dẻ cười, khiến anh ấy càng thêm có lòng tin vào công việc của mình.

Gặp được người có năng lượng tích cực thì bản thân cũng tràn đầy năng lượng tích cực.

Lát sau, Kỷ Hi Nguyệt từ phòng bệnh đi ra thì thấy Liễu Đông và anh Béo đang ngồi bên cạnh bồn hoa ngoài bệnh viện trò chuyện.

“Chị Nguyệt!” Liễu Đông thấy cô đi ra thì lập tức đứng dậy. Anh Béo cũng đứng lên đón cô.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Hai người không sao đấy chứ? Trần Thanh đâu rồi?”

“Ha, tên đó đúng là không biết xấu hổ, quả nhiên là theo dõi chúng ta. Chắc là muốn xem chúng ta có tin tức gì. Bị anh Béo sỉ nhục nên bỏ đi rồi. Nhưng anh ta nói sẽ cho anh Béo mất mặt, thực sự không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì nữa, không đi tìm tin tức mà suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện!” LiễU Đông có chút tức giận bất bình.

“Anh Béo, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt rối rắm, có chút lo lắng.

Anh Béo cười hiền lành, lắc đầu nói: “Không sao, bản thân anh ta không cần mặt mũi bị bắt tại trận, còn quay qua đe dọa tôi. Đúng là buồn cười. Cô nói xem trước đây sao tôi có thể chịu đựng được con người xấu xa này cơ chứ?”

“Chắc bây giờ bị nguy nan dồn ép quá nên chó cùng rứt giậu đấy. Đi thôi, về công ty trước.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, cô không lo cho bản thân, cô chỉ sợ anh Béo chịu thiệt  thôi.

Một ngày bình yên trôi qua. Trước khi tan ca Kỷ Hi Nguyệt nhìn lịch rồi nói với Liễu Đông: “Ngày mai tầm chín giờ cậu với anh Béo tới bãi đậu xe của khách sạn Tinh Quý chờ sẵn. Có tin lớn.”

Liễu Đông hoàn hồn, hứng thú nói: “Tin lớn gì vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi hỏi cậu, bây giờ trong xã hội thượng lưu ai là người nổi tiếng nhất?”

Liễu Đông lập tức suy nghĩ, “Chủ tịch Triệu Húc Hàn của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị?”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật, sau đó bực bội nói: “Người đó không tính!”

“Haha, cũng đúng. Bên trên đã nói, bất cứ tin tức nào liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cũng không được đưa tin, nếu không sẽ lập tức cuốn xéo. Đúng là một tay che trời, quá trâu bò!” Mặt Liễu Đông đầy sự bái phục.

Kỷ Hi Nguyệt ho hai tiếng rồi nói: “Biết là tốt. Vậy bây giờ còn ai đang nổi như cồn?”

Liễu Đông lại nghĩ ngợi: “Chị Nguyệt, người chị nhắc tới là trong giới giải trí sao? Hay là xã hội thượng lưu?”

“Doanh nhân của xã hội thương lưu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải gợi ý cho cậu.

Liễu Đông bỗng nhiên há miệng trợn mắt nói: “À à à, có phải là nhà giàu mới nổi Chu Dương Thiên không?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười gật đầu: “Coi như là cậu có đọc tin tức.”

“Gì chứ. Tôi đương nhiên là có đọc tin tức rồi, ngày nào cũng đọc. Chị Nguyệt, đầu năm nay Chu Thiên Dương vừa mới chen chân vào top mười doanh nhân giàu có của Cảng Thành, gia nhập vào xã hội thượng lưu, trong phút chốc bỗng nổi như cồn. Nhưng tin tức về ông ta rất nhiều, đa số là kinh nghiệm kinh doanh của những nhà giàu mới nổi như ông ta.” Liễu Đông có chút mơ hồ.

“Haha, mấy cái đó thì có gì đâu mà đưa tin? Mọi người đều thổi phồng câu chuyện của ông ta lên, nào là ông ta là người có nhân phẩm tốt, đi từ thiện các kiểu. Ngày mai cậu sẽ biết được rốt cuộc ông ta là người như thế nào. Đừng bỏ lỡ cơ hội đấy biết chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi