ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn khó chịu nói: “Anh thấy không đứng đắn, tranh thủ anh đi vắng, vậy mà muốn đào góc tường nhà anh, xem ra Thiết gia chủ đúng là không muốn sống nữa!”

Triệu phu nhân thấy hai người chính là đôi tình nhân đang cãi nhau ghen tuông, nhìn tràn ngập tình ái, trong lòng không khỏi càng thở dài, không biết chính mình đang muốn tạo nghiệt gì, vậy mà định chia rẽ đôi uyên ương này.

“Không có mà, anh đừng ghen linh tinh, thiệt tình. Hơn nữa hiện tại Thiết gia ủng hộ anh Úy, không phải anh cũng có chỗ lợi à.” Kỷ Hi Nguyệt  vội nói.

Triệu Húc Hàn trừng to mắt, nói: “Anh còn cần phải bán đứng bạn gái mình đổi lấy ích lợi?”

“Được được được, em sai rồi được chưa? Không phải mọi chuyện còn chưa xảy ra hay sao? Anh đừng giận, tình cảm của chúng ta vững chắc như vậy, cho dù có người đẹp trai nhất thế giới tới quyến rũ em, em cũng sẽ không thay lòng, yên tâm đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt.

Triệu Húc Hàn kiêu ngạo nói: “Còn có người đẹp trai hơn anh hả?”

“Phụt!” Triệu phu nhân bật cười, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc Hàn còn có một mặt đáng yêu như vậy, có vẻ tình yêu là một điều rất thần kỳ.

Nhưng điều này cũng cho thấy Triệu Húc Hàn yêu Kỷ Hi Nguyệt rất sâu đậm, khiến bà có cảm giác đồng cảm như thể bản thân mình cũng thế.

“Thím hai, để thím chê cười rồi.” Kỷ Hi Nguyệt  lập tức cười mỉa.

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đỏ lên, rất xấu hổ. Ở trước mặt Triệu phu nhân, Triệu Húc Hàn vẫn có loại cảm giác như có mẹ ở bên cạnh, cho nên quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt nhất.

Cho nên trong tám phân khu lớn, nếu bên Tây Âu cũng không ủng hộ anh thì anh mới thực sự đau lòng nhất.

“Húc Hàn, vậy cháu đồng ý lời của Tiểu Nguyệt không? Thím cũng cảm thấy nhận con thừa tự hơi quá đáng, nhưng mà để chú hai cháu có đứa con nuôi có máu mủ trên danh nghĩa, ông ấy hẳn cũng rất vui mừng.” Triệu phu nhân quay lại chủ đề chính.

Triệu Húc Hàn suy nghĩ một lúc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt quyết định, dù sao cũng do cô ấy sinh.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lại trợn tròn mắt, ngay sau đó cười tủm tỉm, nói với bà Triệu: “Thím hai, vậy quyết định rồi, đứa con đầu lòng của chúng cháu sẽ nhận thím làm mẹ nuôi, như vậy chú hai cũng coi như hoàn thành tâm nguyện. Hơn nữa hai chúng cháu tương đối đáng tin, rốt cuộc thì anh Hàn thích cháu, Úy Mẫn Nhi kia không đáng tin, dưa chín ép thì không ngọt, chú hai và thím không biết sẽ phải chờ tới năm tháng nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện.”

Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu, đây là thật sự.

“Đúng vậy, cháu tuyệt đối sẽ không chạm vào Úy Mẫn Nhi, người phụ nữ này thật ghê tởm!” Lần đầu tiên anh nói Úy Mẫn Nhi như vậy, thật sự tức giận không nhẹ. Tính kế anh đã thật quá đáng, vậy mà cô ta còn tính kế đứa con tương lai của anh, sự không biết xấu hổ của cô ta thật sự vô sỉ, ghê tởm.

Bà Triệu dường như hiểu rõ, ngay sau đó thở dài, nói: “Thím sẽ nói, nhưng hai đứa phải biết rằng ấn tượng của chú hai đối với Mẫn Nhi không tồi, hơn nữa Mẫn nhi đối xử với người mẹ nuôi là thím cũng khá tốt.”

“Thím hai, vậy thím thử đổi ý điều kiện kia với cô ta, cô ta còn có thể đối xử tốt với thím hay không.” Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói: “Loại phụ nữ này, không có lợi thì không dậy sớm. Lúc ở Yale, vì được hạng nhất, cô ta đốt cháy bài thi của người vốn dĩ phải đứng hạng nhất, người khác không biết là do cô ta làm, chẳng lẽ cháu lại không biết?”

“Thật hả?” Bà Triệu lập tức kinh ngạc đến ngẩn người.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đó là vì sao cháu vẫn luôn không nóng không lạnh với cô ta. Nếu cô ta không phải đại tiểu thư của Quốc tế Úy Lam thì cháu cũng lười giao tiếp với cô ta, càng đừng nói sẽ thích loại phụ nữ quỷ quyệt này.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khiếp sợ. Nếu là thật, vậy Úy Mẫn Nhi này thật sự hơi đáng sợ. Cũng không biết nếu cô ta biết mọi người đổi ý thì có thể làm ra chuyện gì hại người hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi