ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Úy Mẫn Nhi bị một câu của Triệu Húc Hàn làm tổn thương muốn khóc thì cũng thở dài trong lòng. Vì sao người phụ nữ này lại nhìn không rõ ràng như vậy, nhất định phải dồn ép bản thân cô ta đến tình cảnh khó xử nhất chứ?

Cửa WC mở ra, ba người cũng không nói nữa. Úy Mẫn Nhi quay đầu qua bên kia, rất nhanh đã quay qua lại, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, vội vàng cười đi qua đó, thay thế việc Kỷ Hi Nguyệt vốn phải làm.

Dìu Triệu phu nhân lên giường bệnh nằm xuống, Triệu phu nhân cười nói: “Mẫn Nhi, các con có thể ăn cơm, bà già này nằm nghe các người trò chuyện được rồi.”

“Phần ăn đã chuẩn bị xong chưa?” Triệu Phiên Vân vội hỏi.

Úy Mẫn Nhi gật đầu, nói: “Xong rồi. Con đã dặn Mao quản gia chuẩn bị cho mẹ nuôi một phần, có điều sẽ khá thanh đạm hơn. Mẹ nuôi có thể ngồi dậy ăn không?”

Trên giường bệnh có cái giá đỡ có thể để bàn ăn, Triệu Phiên Vân lại nói: “Bây giờ tốt nhất không cần ngồi, dù sao đang trật xương mà ngồi có thể sẽ càng nghiêm trọng thêm. Em nằm đi, lót một ít, anh đút em ăn.”

“Mọi người ăn trước đi, em cũng không đói. Chờ mọi người ăn xong, anh rảnh rồi em sẽ ăn.” Triệu phu nhân vội nói, nháy mắt với Triệu Phiên Vân.

Thật ra trong lúc ở trong WC, Triệu phu nhân cũng đã nói chuyện cùng Triệu Phiên Vân, bây giờ trong đầu Triệu Phiên Vân hơi rối loạn.

Vừa nãy Triệu phu nhân đã nói: “Ông xã, anh nhìn Húc Hàn và Tiểu Nguyệt đi, hai đứa nó thật lòng yêu nhau, em không đành lòng chia rẽ bọn nó. Huống chi em rất thích con bé Tiểu Nguyệt này.”

Triệu Phiên Vân nói: “Không phải vì cứu em nên em mới thích cô ấy chứ?”

Triệu phu nhân tức giận, nói: “Em là người không có mắt nhìn vậy hả? Cứu em thì chỉ chứng tỏ Tiểu Nguyệt lương thiện, nhưng em không đành lòng là bởi em có thể nhìn ra tình cảm của Húc Hàn đối với Tiểu Nguyệt rất sâu đậm. Anh chưa  nhìn thấy lúc Húc Hàn bảo vệ Tiểu Nguyệt đâu, giống y như đúc năm đó lúc anh bảo vệ em.”

Triệu Phiên Vân ngẩn người, nhìn bà xã đại nhân của mình, nói: “Bây giờ không phải em ra cho anh vấn đề nan giải đó chứ? Dù sao Mẫn Nhi cũng là con gái nuôi của em, em không nghĩ cho nó chút à?”

“Không phải không nghĩ cho nó, nhưng với cảm giác và trực giác của tôi, tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt càng thích hợp với Húc Hàn hơn. Phiên Vân, Húc Hàn nói nó sẽ không kết hôn với Úy Mẫn Nhi, cho dù kết hôn cũng tuyệt đối sẽ không chạm vào con bé, cho nên anh muốn một đứa con thừa tự là tuyệt đối không thể.” Triệu phu nhân nói.

Triệu Phiên Vân lập tức có sắc mặt khó coi, nói: “Em nói cho Húc Hàn?”

“Làm sao có thể không nói được. Em không muốn chú cháu hai người trở mặt thành thù, dù sao hai người mới là người thân. Hơn nữa Tiểu Nguyệt nói, nếu có thể thì đứa con đầu lòng của con bé và Húc Hàn sẽ nhận ông làm cha nuôi, không để cho làm con thừa tự là bởi vì không muốn đứa nhỏ tách khỏi cha mẹ, hơn nữa cũng không khẳng định có thể sinh mấy đứa. Con bé nói vậy thì em vẫn cảm thấy chân thật và đáng tin cậy hơn. Dù sao anh cũng không biết Úy Mẫn Nhi có thể sinh được hay không đúng không?”

Lời Triệu phu nhân làm cho cả khuôn mặt già nua của Triệu Phiên Vân đều là mây đen.

“Ông xã, em biết suy nghĩ của anh, nhưng thật sự tôi không quá thích Úy Mẫn Nhi, con bé coi trọng công danh lợi lộc hơn. Ngược lại em rất thích Tiểu Nguyệt, quan trọng nhất là em không muốn hai người yêu nhau bị chia rẽ vì chúng ta, hoặc là anh và Húc Hàn trở mặt thành thù.” Triệu phu nhân nói lời thấm thía.

“Nhưng anh đã đồng ý với Mẫn Nhi rồi, việc đổi ý…?” Triệu Phiên Vân cũng biết ý nghĩ của vợ, nhưng dù sao ông cũng đã đồng ý rồi, còn là con gái nuôi, việc này rất khó xử.

“Hoặc là tối nay không cần nói vội, anh thương lượng lại với Mẫn Nhi, hoặc anh lại khuyên bảo Mẫn Nhi? Cho dù đứa nhỏ này được như ý nguyện gả cho Húc Hàn thì về sau cũng tuyệt đối không có được hạnh phúc.” Triệu phu nhân thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi