ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

May mắn là lúc đêm hôm khuya khoắt, trời tối ít người, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời đi. Hai người tay trong tay, dùng tốc độ rất nhanh trở về phòng bọn họ.

Vừa vào cửa, Triệu Húc Hàn lập tức ép sát Kỷ Hi Nguyệt vào vách tường sau cánh cửa, Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa không kịp phản ứng.

“Tiểu Nguyệt, làm sao đây?” Giọng Triệu Húc Hàn khàn vô cùng, cả thể người rối loạn không kiềm chế được. Anh cảm giác trong cơ thể như bị lửa đốt xuyên qua.

Anh rất khó chịu, cần phóng thích và giải quyết, chỉ có thể hôn cô mãnh liệt, vuốt ve cô, vật anh mới có thể cảm thấy khá hơn một chút, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng không đủ.

Quần áo trên người Kỷ Hi Nguyệt cũng bị anh kéo xuống, lộ ra đường cong xinh đẹp, điều này càng khiến máu của Triệu Húc Hàn sôi sục. Cô cảm giác cả người Triệu Húc Hàn đã bốc cháy lên, nhưng nhiệt tình như vậy khiến bản năng cô hơi sợ hãi.

Một mực áp chế sợ hãi sâu trong nội tâm, cô nghĩ không sao đâu, ổn mà. Cô yêu anh, thân thể cũng có thể tiếp nhận anh, tốt nhất đừng để loại chuyện này lại đả kích Triệu Húc Hàn, nếu không cô gái như cô đã khiến anh quá đau khổ.

Kỷ Hi Nguyệt tự tẩy não mình, thân thể sẽ tiếp nhận Triệu Húc Hàn.

Nhưng lúc Triệu Húc Hàn đột nhiên bế cô xông về phía phòng, đặt trên giường lớn, khi anh áp lên, thân thể của cô lại một lần nữa không chịu khống chế mà run rẩy.

Kỷ Hi Nguyệt còn chưa mất đi ý thức, nhưng cảm giác sợ hãi mà cô không muốn lại trỗi dậy trong lòng.

Bàn tay Triệu Húc Hàn rất suồng sã, giống như cả người mất đi tự chủ, chỉ muốn nuốt người phụ nữ nhỏ bé này vào bụng.

Nhưng thân thể Kỷ Hi Nguyệt run lên đã khiến cho Triệu Húc Hàn tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng khiến người khác muốn cắn mạnh một miếng, nhưng trong đôi mắt có một tia sợ hãi, khiến cho dục vọng của Triệu Húc Hàn như bị một chậu nước lạnh xối xuống.

Anh đột nhiên rời khỏi thân thể Kỷ Hi Nguyệt, đến nỗi dùng sức quá mạnh, cả người anh té xuống giường.

“Anh Hàn!” Kỷ Hi Nguyệt bị anh hù giật mình, vội vàng bò dậy nhìn Triệu Húc Hàn trên mặt đất.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn tái nhợt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, giống như anh bị bản thân dọa vậy.

“Anh Hàn, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt xuống giường muốn tới đỡ anh, chỉ là trên thân cô trần như nhộng, thật sự quá chói mắt.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn vội vàng né tránh, sau đó luống cuống tay chân bò dậy, chạy ra ngoài cửa.

Thế nên Kỷ Hi Nguyệt đưa tay, nhìn Triệu Húc Hàn hoảng hốt chạy, cũng không để lại chữ nào.

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, cô nghĩ nhất định Triệu Húc Hàn bị dọa sợ vì việc bản thân anh mất kiểm soát. Thế nên cảnh nhiệt tình, nhiệt liệt quá mức ban nãy khiến anh nghĩ tới lần trước đó gây thương tổn cho cô, mới có thể sợ đến mức chạy trốn.

Chẳng qua anh lại cắt đứt dục vọng của anh thật sâu, điều này có thật sự tốt không?

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác cô thật sự có lỗi với anh, thân thể của cô sao có thể liên tiếp hành hạ người đàn ông yêu cô như vậy?

Cô cũng rất muốn yêu anh, rất muốn cùng anh hòa thành một thể.

Cô thật sự đã nghĩ đến có thể hoàn toàn tiếp nhận người đàn ông này, bởi vì cô rất rõ, cô yêu anh, cũng muốn nhận được sự âu yếm của anh.

Nhưng cái này mẹ nó quá lừa đảo rồi, bệnh tâm lý này rốt cuộc phải trị thế nào? Lỡ đâu trị không hết, đây không phải là hại anh Hàn khổ sao? Còn nữa, thế này sao cô có thể sinh con cho anh?

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt thật lâu, cảm thấy trên người hơi lạnh, cô mới giật mình tỉnh lại, nhìn cửa phòng đóng, chỉ có thể thở dài đi vào phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi