ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lúc này Triệu Húc Hàn mới biết mình thất thố, hơn nữa còn thất thố lớn nữa. Anh lập tức nhìn bốn phía, may mắn ở đây không có người quen, mặc dù có khách đến ăn cơm nhưng họ đều nói chuyện phiếm, ai cũng không chú ý mấy người bên này vừa nhìn chính là người Hoa Hạ.

Triệu Húc Hàn nhận lấy khăn lông lau sơ qua, động tác không nhanh, bởi vì anh đang mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, anh chưa từng nghĩ đến Thiết Quý Hoành lại nhắc tới đề tài này với anh.

Suy cho cùng đối tượng hoài nghi là hung thủ vẫn là Thiết Hồng Nương.

Mà Thiết Quý Hoành là cháu nội của anh cả Thiết Hồng Nương!

Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm Triệu Húc Hàn, anh ta có thể nhìn ra hơi thở rất lớn trên người Triệu Húc Hàn, hơn nữa cũng không mạnh mẽ như trước, hình như thực lực của anh đã lùi về sau.

Điểm này khiến Thiết Quý Hoành thầm giật mình, đây là xảy ra chuyện gì? Trên người Triệu Húc Hàn đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao hơi thở lại yếu đi rất nhiều?

Bình thường anh ta không cảm giác được thực lực của Triệu Húc Hàn, bởi vì Triệu Húc Hàn giỏi che giấu, nếu không phải hơi thở dao động, anh ta cũng không biết thực lực của anh đã yếu đi nhiều như vậy.

Nhưng anh ta biết thực lực Triệu Húc Hàn trên anh ta, bây giờ yếu như vậy thì nhất định là có nguyên nhân. Chẳng lẽ Triệu Húc Hàn bị thương? Chỉ nhìn huyết khí trên mặt anh thì cũng không giống bị thương.

Như vậy anh ta tiêu hao quá lớn, tại sao lại tiêu hao quá lớn, anh ta đã làm chuyện gì?

Trong lòng Thiết Quý Hoành vô cùng tò mò. Muốn một người tu luyện khí công tiêu hao khí công thì nhất định là chuyện lớn, thế nên anh ta đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Hơi thở của Triệu Húc Hàn rốt cuộc cũng ổn định lại. Anh nhìn thấy ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lo lắng, điều này khiến trong lòng anh ấm áp, sau đó lộ ra vẻ tươi cười với cô, ý nói cô không cần lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng cảm nhận được thực lực Triệu Húc Hàn vẫn chưa hồi phục, dĩ nhiên điều này đã quá rõ ràng, cô tin Thiết Quý Hoành nhất định cũng cảm nhận được. Suy cho cùng cô biết thực lực Thiết Quý Hoành không thấp.

“Thiết gia chủ, anh mới vừa nói gì? Có thể nói lại lần nữa không?” Triệu Húc Hàn ổn định lại, đối mặt với Thiết Quý Hoành lần nữa.

“Triệu gia chủ bị thương hả?” Thiết Quý Hoành nghĩ thầm anh muốn biết tin tức, tôi cũng rất muốn biết anh đã trải qua cái gì.

Triệu Húc Hàn hờ hững cười nói: “Không có, chẳng qua là trị thương cho thím của tôi, tiêu hao hơi nhiều mà thôi.” Triệu Húc Hàn cũng không muốn che giấu, bởi vì nếu muốn tra thì Thiết Quý Hoành nhất định có thể tra được.

Còn không bằng thoải mái hào phóng, dù sao hai người cũng ngầm hiểu thực lực của nhau.

“Thì ra là thế, thím của anh xảy ra chuyện gì hả?” Thiết Quý Hoành hơi chuyển khẩu vị, nói.

“Anh Thiết, anh nói trước đi. Nếu anh biết anh Hàn rất quan tâm mẹ của anh ấy thì anh đừng có hư nữa. Nhử người khác thì còn có thể làm bạn không?” Kỷ Hi Nguyệt khó chịu, bày ra thái độ với Thiết Quý Hoành.

Thiết Quý Hoành lập tức dở khóc dở cười, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt chu lên, thật sự không biết làm sao ứng phó cô gái bé nhỏ này cho phải, thật sự rất muốn duỗi tay siết chặt mặt của cô, nói cô nghịch ngợm!

“Được được được.” Đôi mắt Thiết Quý Hoành tràn đầy cưng chiều. Anh ta nghĩ thầm, có cô gái này ở đây thì dù anh muốn âm u, muốn nói suông cũng không được.

Triệu Húc Hàn không thích ánh mắt Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh hiểu ánh mắt này, bởi vì anh cũng nhìn người phụ nữ của mình như vậy, nhưng Thiết Quý Hoành nhìn thế thì hơi quá. Chẳng lẽ anh ta tưởng rằng anh không nhìn ra anh ta thích Kỷ Hi Nguyệt?

Chẳng qua nhìn anh ta sắp nói ra bí mật lớn, anh cần phải bình tĩnh, nhẫn nại mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi