ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Vẻ mặt Thiết Quý Hoành lập tức nghiêm túc, nói: “Tiểu Nguyệt, mặc dù Thiết Quý Hoành anh không phải người tốt gì, nhưng loại chuyện này anh không thể nào bịa đặt. Hơn nữa sao anh phải đi nghe ngóng Thiết Thiên Hoa? Em có biết bởi vì cuộc điện thoại lúc ấy của bà ta mà anh rừ bỏ hợp tác làm ăn lớn với Úy gia, bởi anh cảm thấy Thiết Thiên Hoa thật đáng sợ.”

“Nhưng rốt cuộc bà ta và mẹ tôi có ân oán gì?” Triệu Húc Hàn nghĩ không ra.

“Nếu muốn đối phương chết, đơn giản chỉ có mấy nguyên nhân. Một là ân oán cá nhân, hai là yêu hận tình thù, còn ba là ích lợi thúc đẩy. Anh có thể thử nghĩ xem mẹ của anh đã cản trở Thiết Thiên Hoa chỗ nào.” Thiết Quý Hoành cũng rất nghiêm túc nói với Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn lắc đầu nói: “Không thể nào, Thiết Thiên Hoa và mẹ tôi căn bản không có va chạm gì. Trước khi tới nước Pháp, mẹ tôi hẳn chưa từng gặp Thiết Thiên Hoa!”

Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Tuy quan hệ của Thiết Thiên Hoa và Thiết gia rất nhạt, nhưng rốt cuộc cũng vẫn có. Có thể mẹ cả anh để bà ta làm không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn âm trầm, nói: “Lúc đầu anh đã trực tiếp nhận định mẹ cả chính là hung thủ giết chết mẹ anh, nhưng điều tra lại cảm thấy không phải mẹ cả làm. Hơn nữa anh từng nghĩ, nếu anh là mẹ cả, vì sao phải ra tay lúc anh tám tuổi. Nếu bà ta muốn mẹ anh chết thì căn bản sẽ không để anh ra đời!”

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Lời này có lý, anh biết tuy bà cô tôi là chủ mẫu Triệu gia anh, nhưng thật ra tính tình bà cũng không tệ lắm. Anh nói phụ nữ ghen tị đố kỵ cũng rất bình thường, chẳng qua tôi cảm thấy bà cô tôi không tàn nhẫn đến mức giết mẹ của anh.”

“Nói như vậy, bà cô anh vô tội?” Kỷ Hi Nguyệt khá buồn bực.

Thiết Quý Hoành cười khổ, nói: “Khó nói được, nhưng theo ấn tượng của anh đối với bà cô thì bà không phải người có lòng dạ độc ác như vậy. Nhưng Thiết Thiên Hoa lại thật sự ngoài dự liệu của anh, hơn nữa đáng sợ nhất chính là sau khi anh từ chối làm ăn với Úy gia thì còn bị phục kích hai lần. Nếu không phải thực lực bản thân anh không tệ, chỉ sợ gia chủ Thiết gia đã sớm đổi người rồi. Thế nên các người đã biết vì sao khi anh đi Úy gia thì chẳng có vẻ mặt tốt với hai người phụ nữ, nhưng ngược lại có thể nói vài câu khách sáo với Úy gia chủ và Úy Tư Lý.”

“Trời ạ, muốn ám sát anh? Còn hai lần, sao anh biết là Thiết Thiên Hoa làm?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò, hỏi.

“Là sát thủ bà ta mua, người Tôn gia, Triệu gia chủ biết chứ?” Thiết Quý Hoành nhìn về phía Triệu Húc Hàn.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn thay đổi, nghĩ tới Mai Ngọc lần trước ở nước Mỹ – sát thủ đánh thuê rất giỏi của Tôn gia, mục tiêu chính là gia Triệu gia chủ, nhưng bị anh và Kỷ Hi Nguyệt phá hư kế hoạch, cuối cùng ngược lại bị cắt một tay.

Kỷ Hi Nguyệt cũng nghĩ đến, nhưng tạm thời cô không thể nói chuyện này.

“Tôn gia, Tôn gia nào?” Kỷ Hi Nguyệt giả bộ mơ hồ.

“Một gia tộc đặc biệt chuyên đào tạo sát thủ, bản lĩnh mạnh hơn rất người bình thường nhiều, muốn thuê bọn họ tốn rất nhiều tiền.” Thiết Quý Hoành không giải thích người luyện khí công, bởi vì nếu Kỷ Hi Nguyệt không phải thì cũng không cần thiết để cô biết.

“Vậy theo lời anh nói thì mẹ tôi hoàn toàn có thể bị người bà ta thuê xuống tay.” Triệu Húc Hàn lạnh tanh nói: “Chỉ là tại sao? Bà ta tuyệt đối là người tôi không nghi ngờ tới!”

“Thế nên đó là lí do tại sao khi đó anh tra nghiêm túc nhưng lại không thu được gì. Người đàn bà này thông minh, ác độc, khiêm tốn và nham hiểm hơn xa mọi người tưởng tượng.” Thiết Quý Hoành nói: “Cho nên Triệu gia chủ, bây giờ anh biết vì sao tôi không muốn Úy gia độc chiếm Tây Âu rồi chứ? Thiết gia luôn khiêm tốn, nhưng mấy năm gần đây Úy gia càng ngày càng lợi hại, chú của anh cũng bị nó áp chế không ít. Tôi sợ đến cuối cùng, dã tâm của Úy gia có thể trực tiếp thôn tính hai nhà chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi