ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt lập tức dở khóc dở cười, người đàn ông này thật sự quan tâm đến cô, nói đến việc kinh doanh anh sẽ lưỡng lự nhưng cũng đồng ý, nhưng điều này anh trực tiếp từ chối không cần suy nghĩ, đây là lo sợ cô đi cùng Thiết Quý Hoành ra ngoài du lịch.

Kỷ Hi Nguyệt còn muốn nói thêm, Triệu Húc Hàn lập tức đưa tay chỉ vào cô, hai mắt mở to, nói: “Chủ đề này kết thúc tại đây, em cũng đừng nghĩ nữa, anh sẽ không đồng ý đâu! Anh cũng nhất định sẽ tìm ra được người gọi điện cho Thiết Thiên Hoa!”

Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cười khổ, nói: “Được rồi, chỉ cần anh đừng ngủ không yên, không thì em sẽ đau lòng đó. Còn nữa, anh thật sự không tin em! Hừ!” Nói đến cuối cùng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức kiêu ngạo xoay đầu.

Triệu Húc Hàn ôm lấy cô ngồi xuống trên đùi anh, nói: “Đừng nói bừa, không phải anh không tin em, nhưng Thiết Quý Hoành có hứng thú với em quá lớn. Anh không dám mạo hiểm, cũng sẽ không để cho em mạo hiểm.”

“Em khiến anh không yên tâm vậy luôn hả?” Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Thiết Quý Hoành cũng rất xuất sắc. Em cũng biết anh rất hiếm khen ai, Thiết Quý Hoành tính là một người.”

“Ha ha ha, nói vậy thì anh vẫn sợ em sẽ phải lòng người khác.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn khó coi, nói: “Đương nhiên lo lắng, bởi vì có đôi lúc anh cảm thấy mình cũng không phải là người rất xuất sắc, làm sao có thể có bạn gái xuất sắc như em. Lỡ đâu anh không đủ tốt, em lại cảm thấy anh ta ưu tú, vậy không phải anh sắp khóc rồi rồi à?”

Triệu Húc Hàn nói xong lập tức ôm chặt cô, khiến Kỷ Hi Nguyệt rất rung động. Cô không nghĩ đến Triệu Húc Hàn lại có thể cảm thấy không an toàn như vậy, cô có nên ăn mừng không.

“Tiểu Nguyệt, sau khi mẹ mất thì chỉ có em khiến anh cảm thấy cuộc sống vẫn còn vui vẻ. Không có em, anh cảm thấy mình cứ như cái xác không hồn, em có hiểu không?” giọng Triệu Húc Hàn nói rất trầm, đầu dựa vào vai của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, lập tức gật đầu, nói: “Em hiểu. Yên tâm, em sẽ không rời xa anh đâu. Em thề, đời này em chỉ sẽ làm vợ của Triệu Húc Hàn. Chúng ta sẽ mãi yêu nhau đến già, còn sẽ sinh thật nhiều con, có thể hưởng thụ hạnh phúc gia đình.”

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh.

Bốn mắt chạm nhau, bên trong đều là tình cảm miên man kéo dài không dứt.

“Tiểu Nguyệt, anh yêu em.” Triệu Húc Hàn nói xong, nhẹ nhàng hôn lên miệng nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt.

Tiếng lòng Kỷ Hi Nguyệt đều lay động, không ngờ đến người đàn ông này sẽ nói ra ba từ này. Mặc dù lúc trước có từng nói qua mấy lời yêu cô trước mặt của chú và dì, nhưng đây là lần đầu anh nói nghiêm túc và thâm tình như vậy.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng, cảm thấy đầy hạnh phúc.

“Em cũng yêu anh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại anh, hai người lập tức ôm chặt nhau, hôn say đắm.

Có điều toàn thân Kỷ Hi Nguyệt đều ở trên người anh, cho nên cô đã sớm cảm thấy cơ thể của Triệu Húc Hàn có phản ứng.

Vì không để cho mỗi lần người đàn ông này đều bị cưỡng chế cắt đứt dục vọng ở thời điểm mấu chốt, cho nên Kỷ Hi Nguyệt rất nhanh đã ra khỏi lồng ngực anh, nói: “Không thể lại tiến thêm bước nữa, vì tốt cho anh thôi! Không thì anh lại khó chịu muốn chết.”

Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn có dục vọng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt không biết nên khóc hay cười.

“Vậy chúng ta chuẩn bị chút đi, qua bên đó thăm thím.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Được!” Cô nói xong lập tức chạy vào phòng thay quần áo.

Triệu Húc Hàn ngồi một lúc, áp chế một chút ham muốn, trong đầu lập tức nghĩ đến lời của Thiết Quý Hoành, con ngươi dần dần trở nên ảm đạm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi