ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Cháu tên Kỷ Hi Nguyệt, là con gái của Bạch Thu Hà. Dì còn nhớ Bạch Thu Hà không? Mẹ cháu nói dì là bạn thân của bà ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Kim Duyệt Cầm cười rất thân thiết.

Nhưng vẻ mặt Kim Duyệt Cầm thoáng cái trắng xanh, khó tin nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Cháu, cháu là con gái của Bạch Thu Hà?”

“Đúng vậy, mẹ qua đời mười năm rồi, dì Kim còn nhớ không?” Kỷ Hi Nguyệt cười.

Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm lập tức lộ vẻ bi thương, sau đó lập tức vươn hai tay ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Dì biết bà ấy có đứa con gái, cũng không biết kiếp này còn có thể gặp cháu không. Bà ấy cũng không kịp nói cho dì biết cháu ở đâu.”

Khi nói chuyện, hai tay của bà vẫn luôn vỗ lưng của Kỷ Hi Nguyệt, là một loại cưng chiều của người lớn với trẻ nhỏ.

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong khá vui mừng, cảm giác dì Kim này hẳn không phải là người sẽ bán đứng mẹ, chẳng qua nghĩ đến có lẽ không chừng bà ấy đang áy náy.

Niềm nở ôm xong, Kim Duyệt Cầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Giống, thật sự rất giống. Chẳng qua con xinh đẹp hơn mẹ con, sao làn da này lại có thể tốt đến vậy.”

Vừa nói xong, bà lập tức nhìn về phía Thiết Quý Hoành, sau đó cười nói: “Chắc đây là bạn trai con, xin chào xin chào.” Bà vươn tay ra.

“Dì Kim, đây là bạn ở Paris của con, không phải bạn trai.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích.

Thiết Quý Hoành chỉ duỗi tay nắm lại, cười nói một tiếng xin chào.

“Ừ ừ, như vậy, đi vào ngồi trước đi. Vừa rồi dì đang nghiên cứu một án lệ, thế nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Chẳng qua dì rất vui mừng, dì gọi con là Tiểu Nguyệt nhé, mau ngồi mau ngồi.”

Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm tươi cười châm trà cho hai người, thuận tiện nói chuyện việc nhà một hồi, không khí rất không tệ.

“Anh Thiết, em có mấy vấn đề riêng muốn hỏi dì Kim, anh có thể ra ngoài đợi em một lát không?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Thiết Quý Hoành.

Thiết Quý Hoành hơi sững sờ, sau đó cười gật đầu nói: “Được, vậy anh đi nghiên cứu những bình thủy tinh kia là được.” Nói xong lập tức cười với Kim Duyệt Cầm, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt hơi co giật. Sau khi thấy cửa đóng lại, tiếng bước chân rời đi, cô hơi kinh ngạc nhìn Kim Duyệt Cầm, nói: “Dì Kim, năm đó dì mời mẹ cháu tới nơi này là muốn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc – Hạ Vịnh Hà đúng không?”

Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm thay đổi, sau đó khiếp sợ hỏi: “Tiểu Nguyệt, con, sao con biết? Cha con không biết mới đúng chứ?”

Quả thật Kỷ Thượng Hải không biết, chỉ biết là vợ đi trường Luật ở Ý giúp bạn thân nghiên cứu một vụ án, rốt cuộc là án gì thì Bạch Thu Hà cũng không nhiều lời, thế nên Kỷ Thượng Hải không biết.

“Là Triệu Húc Hàn nói cho con biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà ấy, nói.

“Cái gì! Cháu, làm sao cháu và nó biết nhau? Còn nói cho cháu chuyện của mẹ nó?” Kim Duyệt Cầm hoàn toàn nghĩ không ra.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: “Dì Kim, thật ra cháu là bạn gái Triệu Húc Hàn, hơn nữa còn muốn kết hôn, thế nên cháu biết hầu hết chuyện của anh ấy.”

Kim Duyệt Cầm sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Con và nó là một đôi, thật tốt. Chẳng trách Thiết tiên sinh mới nãy không phải bạn trai con.”

Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Anh Húc Hàn là người đàn ông tốt nhất, đương nhiên con sẽ không coi trọng người khác.”

Kim Duyệt Cầm gật đầu, sau đó uống ly trà, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện này thật sự khá phức tạp.”

“Phức tạp con cũng muốn biết, bởi vì mẹ con không phải là chết do sự cố máy bay, mà là bị mưu sát.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp nói ra, cô không muốn lãng phí thời gian, sợ bị Thiết Quý Hoành hoài nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi