ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Ân, hơi nhíu mày, sau đó dở khóc dở cười trả lời: “Tâm trạng anh ấy giờ không tốt, tôi sẽ tâm sự với anh ấy sau. Để anh ấy uống một chút rượu đi, dù sao cũng không say được.”

Tiêu Ân nhìn tin nhắn, bất đắc dĩ cười. Nếu cậu chủ sợ Kỷ tiểu thư và Thiết Quý Hoành đi ra ngoài cùng nhau như vậy, vậy vì sao phải đồng ý, không phải tự làm bản thân khổ sở à?

Tuy anh ấy là người cuối cùng biết được, nhưng có lẽ Kỷ tiểu thư hẳn là có nhiệm vụ hoặc là có chuyện gì. Cậu chủ cũng nên tin Kỷ tiểu thư trăm phần trăm, sự ghen tuông này chắc không cần mới đúng nhỉ?

Kỷ Hi Nguyệt trả lời Tiêu Ân xong, lại gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, đang làm gì thế? Nhớ anh.”

Lúc tâm trạng Triệu Húc Hàn đang bực bội thì nhìn thấy tin nhắn tới. Anh lập tức cầm lấy, thấy tin nhắn Kỷ Hi Nguyệt gửi, tâm trạng bực bội lập tức khá hơn nhiều.

“Xử lý ít công việc và nhớ em.” Triệu Húc Hàn trả lời: “Giờ em đang ở đâu?”

“Ở trên đường, đi bờ biển một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nhưng mà anh không cần lo lắng, em sẽ không xuống nước bơi lội.” Phía sau là một nhãn dán biểu cảm cười lớn.

Triệu Húc Hàn cau mày, nhắn lại: “Cười gì thế? Vui vẻ vậy hả?” Tâm trạng lại hơi khó chịu.

“Nhưng em sẽ không thay áo tắm, cho nên anh không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt lại gửi một cái nhãn dán biểu cảm cười gian.

Triệu Húc Hàn vừa nhìn đã không nhịn được bật cười, trong lòng lập tức lại thấy ấm áp. Người con gái này vì không muốn anh lo lắng, cho nên nghĩ đủ mọi thứ, vì anh nên đi nghỉ dưỡng cũng không xuống biển, vậy còn gì là du lịch.

Nhưng cô vì anh mà không đi hưởng thụ ánh nắng trên bờ cát, anh sao có thể không yên tâm được?

Lần đầu Triệu Húc Hàn cảm thấy bản thân mình thật sự quá keo kiệt, keo kiệt đến nỗi không có cảm giác an toàn, khiến bạn gái của mình không ngừng phải mang lại cho mình cảm giác an toàn, làm cho anh nháy mắt cảm thấy mình quá kỳ cục.

Hai người yêu nhau chắc hẳn phải tin tưởng lẫn nhau, anh sao có thể làm như vậy?

Triệu Húc Hàn nghĩ đến đây, lập tức đóng hệ thống định vị, lại gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt: “Không sao, thoải mái hưởng thụ chút ánh nắng trên bờ cát đi, anh tin tưởng em. Chờ em trở về, anh sẽ đưa em đi Thụy Sĩ trượt tuyết.” Nói xong thêm đằng sau một biểu cảm hôn môi, đây chính là chuyện rất khó xảy ra.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn, cười ấm áp, chụp một bức ảnh tự sướng gửi cho anh.

Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, ánh mắt thâm tình, toàn bộ bực bội đều không cánh mà bay, lập tức thoải mái.

Tiêu Ân cầm rượu vang đỏ tiến vào, Triệu Húc Hàn đóng máy tính lại, nói: “Không cần nữa, chúng ta đi đến chỗ chú hai tôi bên kia, xử lý tốt mấy việc vặt, hai ngày sau đi du lịch.”

Tiêu Ân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu vui vẻ nói: “Vâng, cậu chủ.”

Chỉ là vừa muốn ra ngoài, điện thoại của Triệu Húc Hàn reo lên, anh nhìn thấy là Úy Mẫn Nhi gọi.

Sau khi bắt máy, giọng nói Úy Mẫn Nhi từ bên kia vang lên: “Anh Húc Hàn, nghe nói Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi Ý, anh không sao chứ?”

Trong nháy mắt, Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt, sự nguy hiểm lóe lên. Những người khác chẳng hề hay biết Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi du lịch một ngày, cũng chỉ có chú hai và thím hai, còn có Thiết Quý Hoành và Tiêu Ân là người cuối cùng biết, sao Úy Mẫn Nhi có thể biết?

Anh tin chú hai và thím hai sẽ không nói ra, Thiết Quý Hoành cũng coi như là đàn ông, hẳn cũng sẽ không nói. Rốt cuộc trước khi anh ta chưa hết hy vọng thì sẽ không phá hư danh dự của Kỷ Hi Nguyệt.

Tiêu Ân và anh càng không nói, như vậy chỉ có một đáp án, chính là Úy Mẫn Nhi phái người theo dõi bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi