ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bức xúc, nói: “Người phụ nữ này hẳn là điên rồi!”

“Cô ta vốn là kẻ điên, chỉ là hai người đều không biết. Từ đầu anh đã không thích loại phụ nữ này, mặc dù anh vẫn phải giao thiệp với cô ta, nhưng từ tận đáy lòng không hề thích cô ta. Chung quy cảm thấy sâu thẳm trong lòng cô ta nhất định rất gian ác giống như mẹ của cô ta.”

“Thiết Thiên Hoa cũng được coi là chi thứ của Thiết gia, anh Thiết nói vậy không phải là có hơi quá đáng à?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy dù thế nào cũng không nên nói người trong gia tộc vậy chứ?

Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Hai mẹ con bọn họ tính kế biết bao nhiêu lợi ích của Thiết gia, những chuyện này anh không muốn nhắc đến. Thông thường, nếu không khiến anh chán ghét đến mức này thì anh cũng sẽ không đi nói xấu một ai.”

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, nhớ đến lời của Triệu Húc Hàn ở trước mặt Triệu Phiên Vân và Triệu phu nhân.

Anh nói anh cũng không phải là loại người sẽ đi nói xấu sau lưng người khác, có lẽ có một vài người mặc dù xấu, nhưng ít nhất cũng có giới hạn, xấu xa quan minh chính đại. Nhưng sự xấu xa của Uý Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa lại khiến cho hai người đàn ông bọn họ phải không có cách nào chịu đựng nổi mà muốn nói ra.

Có phải điều đó thuyết minh Úy Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa đã thật sự xấu xa đến một tầm cao mới rồi không.

“Trừ việc mang họ Thiết ra thì thực ra Thiết Thiên Hoa cũng không thể tính là người trong gia tộc bọn anh, hơn nữa bản lĩnh lợi dụng người khác của bà ta rất lớn!” Giọng điệu của Thiết Quý Hoành hơi tức giận.

Kỷ Hi Nguyệt biết đó là bởi vì anh ta nhất định biết một vài việc xấu của Thiết Thiên Hoa, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

“Được rồi, nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, hỏi.

“Cái gì mà làm sao? Chúng ta làm việc của chúng ta là được rồi, chẳng lẽ cô ta còn có thể nói chúng ta thành đôi gian phu dâm phụ?” Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nở nụ cười.

Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt khinh bỉ, nói: “Tại sao em cảm thấy anh Thiết diễn tả thế này rất vui vẻ vậy? Không phải anh muốn tức chết anh Hàn đó chứ?”

Thiết Quý Hoành nhìn cô, cười lắc đầu, nói: “Người ngay không sợ bóng nghiêng, Tiểu Nguyệt, vậy em lo lắng cái gì?”

“Em lo lắng bên ngoài sẽ đồn bậy, làm tổn thương trái tim của anh Hàn. Dĩ nhiên anh ấy chắc chắn sẽ tin tưởng em, nhưng em lại không muốn anh ấy lo lắng như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh Thiết, em biết anh là người tốt, mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì muốn cùng em du lịch hôm nay thì em đều tin tưởng anh sẽ không làm gì quá đáng với em.”

Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, em sai rồi, anh cũng không phải người tốt.”

“Nói cũng phải, cũng giống em, em cũng không phải là người tốt gì.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Chẳng qua dù là người xấu hay người tốt thì bây giờ chúng ta cũng bị người ta theo dõi, cảm giác này cũng không dễ chịu lắm, không bằng chúng ta bắt người đó ra đây? Vả mạnh vào mặt Uý Mẫn Nhi một lần, cô ta còn thật sự cho rằng cô ta không gì không làm được, có thể làm xằng làm bậy ư?”

“Ồ? Vậy em muốn bắt thế nào?” Thiết Quý Hoành cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ra bên ngoài, nói: “Ra ngoài đi dạo đi, chắc chắn sẽ có người chụp hình chúng ta đó.”

Thiết Quý Hoành lập tức cười nói: “Vậy có phải chúng ta không thể đi cùng nhau không? Nếu như hình ảnh truyền tải thông tin sai lệch thì có thể xuất ra một tin tức lớn đó”

Kỷ Hi Nguyệt giơ ngón cái với anh ta, nói: “Không sai, vậy anh Thiết đi bơi, em ngồi ở bãi biển xem là được.”

Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Vậy chúng ta phân công, em ở trên bãi biển quan sát, anh quan sát ở dưới nước, để xem cuối cùng có người của Uý Mẫn Nhi theo dõi chúng ta không.”

“Được!” Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ, Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô vui vẻ, tâm trạng cũng cực kỳ vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi