ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Hai tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt suýt ngủ quên trên ghế trước cửa phòng phẫu, đột nhiên cô nghe được một chuỗi tiếng bước chân vang lên. Cô mở mắt lim dim quay đầu nhìn sang, lập tức thấy khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Triệu Húc Hàn, anh đang bước nhanh đến, theo sau có mấy người đàn ông, điệu bộ hơi dọa người.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên nghênh đón, lộ ra nụ cười với Triệu Húc Hàn.

Gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn rất nghiêm túc, chẳng qua lúc thấy cô không thì vẻ mặt mới hơi dịu xuống. Kỷ Hi Nguyệt đi tới, anh trực tiếp dang hai tay ôm cô vào lòng, hình như giờ khắc này anh mới cảm thấy chân thật.

“Anh Hàn, em không sao.” Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn muốn nghe được câu này nhất. Chẳng qua khoảnh khắc được anh ôm, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy lồng ngực anh rất ấm áp, cho cô cảm giác vô cùng an toàn.

Quan trọng nhất là anh đã tới, cô có thể mặc kệ mọi thứ, bởi vì cô biết người đàn ông này sẽ giúp cô xử lý tốt tất cả, cho dù trước đó cô giết người.

Thật ra đã đợi hai tiếng rưỡi rồi, cô vẫn luôn nhớ lại một màn cô đâm chết nữ sát thủ kia. Chỉ là không biết vì sao lần đầu tiên cô giết người cũng không có sợ hãi và kinh khủng quá lớn, mà là cảm thấy có cảm giác nhiệt huyết, bởi vì nữ sát thủ kia thật sự rất đáng hận.

Tổn thương vô số hành khách, còn ám sát cô, suýt nữa còn bắn cô chết, còn có Thiết Quý Hoành cũng bị cô ta làm bị thương thành như vậy, theo cô thấy nữ sát thủ này chính là đáng chết.

Mà lúc một nhát dao kia đâm vào tim cô ta, lúc đó cảm giác lớn nhất của cô chính là tất cả cũng đã kết thúc, sẽ không còn ai bị thương.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có thế cô đang làm một chuyện bản tAnh Hànm thấy chính nghĩa, cho nên trong lòng cô không có sợ hãi bao nhiêu. Mặc dù là lần đầu tiên giết người nhưng cô vẫn cảm thấy mình rất bình tĩnh, có thể tiếp nhận hành vi như vậy.

“Bị thương chỗ nào?” Triệu Húc Hàn ôm cô một lát, giọng nói trầm thấp hỏi thăm, ánh mắt cũng rất lo lắng nhìn trên người cô.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói: “Trầy một ít da, đã hoàn toàn tốt rồi, yên tâm. Chỉ là Thiết Quý Hoành bị thương không nhẹ, toàn bộ cánh tay gần như hư hết.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, anh cũng cảm thấy không thể tin nổi.

“Ừm, anh ta vì cứu em, lại muốn đỡ đạn, lại muốn ngăn chặn sát thủ. Nếu không phải em bại lộ thì có thể anh ta đã chết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh Hàn, lúc đó em không thể không ra tay.”

Triệu Húc Hàn gật đầu nói: “Anh hiểu, thật ra chỉ cần gặp nguy hiểm, em cũng không cần giấu diếm.”

“Ai, đều tại em, ra tay sớm cũng sẽ không xảy ra chuyện, bây giờ nợ anh ta một ân tình lớn như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn bực nói.

Triệu Húc Hàn nhíu mày nói: “Là anh ta đáng đời, tại sao một hai phải dẫn em ra ngoài du lịch một ngày, còn đi kích thích Úy Mẫn Nhi nữa. Anh ta không chết cũng coi như may mắn rồi.”

“Anh Hàn, anh biết Úy Mẫn Nhi làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

Triệu Húc Hàn nói: “Anh đã thấy hình sát thủ mà Mỹ Á gửi tới. Hai người sát thủ này cũng vô cùng nổi tiếng, một nam một nữ là bạn thanh mai trúc mã, lần này đúng lúc đang du lịch ở La Mã, Úy Mẫn Nhi ra đơn thông qua điện thoại vệ tinh, bọn họ nhận nhiệm vụ trước bữa cơm tối. Chẳng qua người cũng đã chết, rất nhiều thứ cũng xóa không hết, thế nên anh đã bảo Thử Tiêu Thủ tra xét.”

“Thì ra là như vậy, vậy bây giờ anh muốn đối phó Úy Mẫn Nhi hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Mắt Triệu Húc Hàn lập tức lộ ra sát khí, nói: “Người phụ nữ điên này, chết cũng không đủ trả. Chẳng qua nơi này là địa bàn Châu Âu, chuyện này phải thương lượng với Thiết Quý Hoành, tránh để lại tai họa về sau.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi