ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Con biết rồi, con sẽ đợi mẹ chắc chắn an toàn rồi mới ra ngoài. Chỉ là một mình ở đây hơi nhàm chán, mẹ còn muốn con đợi thêm ba tháng, đây chẳng phải muốn con buồn chán chết rồi à?” Giọng của Úy Mẫn Nhi nũng nịu.

Ngay sau đó cô ta biến sắc, nói: “Thật ạ? Cái tên Thiết Quý Hoành kia lại đang tìm con? Còn tìm đến chỗ con rồi? Kỷ Hi Nguyệt cũng đến? Sao có thể được? Vậy anh Húc Hàn đâu?”

Dừng lại một lúc, biểu hiện trên mặt Úy Mẫn Nhi hơi phức tạp, nói: “Mặc dù không có duyên phận với anh Húc Hàn, nhưng mẹ à, con cũng sẽ không để Kỷ Hi Nguyệt có được anh ấy!” Cô ta căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối cùng.

Đầu dây điện thoại bên kia lại nói, Úy Mẫn Nhi tức khắc nói: “Đến rồi thì sao, chỉ số an toàn của nơi này đứng đầu thế giới. Cho dù bọn họ tới cũng không tìm ra được con ở phòng nào, cho dù tìm ra phòng, trừ khi bọn họ có hỏa tiễn oanh tạc chứ không thì cũng đừng nghĩ bắt được con. Mẹ, không sao, để bọn họ tự giày vò là được, con tạm thời sẽ không ra ngoài, mẹ yên tâm.”

Sau đó, hai người hàn huyên một hồi, Úy Mẫn Nhi cúp điện thoại, sắc mặt khó coi tựa vào thành bồn tắm, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Kỷ Hi Nguyệt trở về cửa thông gió của phòng khách, dùng sức đẩy cửa thông gió xuống. Sau đó cô nâng người lên nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong phòng, tiếng động cực kỳ nhỏ bé.

“Tiểu Nguyệt, thế nào rồi?” Trong tai cô truyền đến giọng của Thiết Quý Hoành.

“Tìm được người rồi. Chỉ là cần chút thời gian, không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt nói khẽ.

Bây giờ Thiết Quý Hoành mới khá yên tâm, lẳng lặng đợi bên ngoài. Thời tiết rất lạnh, nhưng thật sự chẳng ảnh hưởng gì với anh ta, anh ta chỉ cần Kỷ Hi Nguyệt không sao, có thể bắt Úy Mẫn Nhi ra.

Chỉ có từ nơi này trở ra, trực tiếp lên máy bay trực thăng, vậy sẽ không ai biết họ đã bắt Úy Mẫn Nhi. Cho dù sau đó Úy Mẫn Nhi chết thì cũng tra không ra bằng chứng là họ làm.

Đương nhiên Thiết Quý Hoành không ngại bản thân trở thành mục tiêu tình nghi, vì anh ta muốn Úy gia biết chính anh đã giết Úy Mẫn Nhi. Ai bảo người phụ nữ này dám đắc tội Thiết gia, thật sự coi Thiết gia bọn họ dễ ức hiếp vậy hả?

Nhưng cho dù biết thì đã sao, không có bằng chứng thì cũng không ai làm gì được anh ta.

Úy Mẫn Nhi gieo gió gặt bão, hơn nữa có rất nhiều chuyện tin chắc Úy gia cũng không dám để lộ ra. Thiết Thiên Hoa rất sĩ diện, sao có thể để bản thân mất mặt được?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiết Quý Hoành nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, hợp tác cùng Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt, cuối cùng Thiết gia của anh ta cũng sắp phát dương quang đại.

Bên này, sau khi Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống thì trực tiếp đến ngồi trên ghế sô-pha, còn tự rót ly nước uống, phát sinh vài âm thanh rất nhỏ. Chẳng qua cô đều đeo bao tay làm những việc này, sẽ không lưu lại dấu bất cứ vân tay nào, hơn nữa cô còn phải nghiêm túc tra xét xem nơi này có hệ thống camera theo dõi không.

Hình như Uý Mẫn Như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta thấy hơi kỳ lạ vì sao có thể có tiếng động, lập tức tắt nhạc, lắng nghe cẩn thận.

Kỷ Hi Nguyệt rót nước lần nữa, tiếng nước rất rõ. Úy Mẫn Nhi bên kia lập tức quát to: “Ai?”

Ngay tức khắc cô ta cảm thấy bản thân điên rồi, sao có thể có người được, chắc là chuột từ cửa thông gió chui vào chứ tuyệt đối không thể nào là người được.

Ngay sau đó, cô ta ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lông lau một lúc, mặc áo choàng tắm mềm mại rồi tức khắc bước ra.

Ngay sau đó cô ta lập tức nhìn thấy một cảnh khiến cô ta vô cùng hoảng sợ.

Một người đeo mặt nạ bảo hộ ngồi trên ghế sô-pha của cô ta, vừa uống nước vừa nhìn cô ta.

“Mày, mày là ai?” Úy Mẫn Nhi bị dọa sợ tới mức lùi ra sau, cảm thấy suýt chút nữa bị hù chết.

Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Nhanh vậy đã không nhận ra tôi rồhơnả?” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt quá rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi