ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Liễu Đông dùng tay ra hiệu OK. Kỷ Hi Nguyệt đẩy cửa tiến vào phòng họp.

Ngụy Tiêu Tiêu đang chơi điện thoại thì nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hi Nguyệt. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, bởi vì còn nhìn thấy Tiểu Lục đang mặc cảnh phục đứng bên cạnh.

“Cô, sao cô lại đến đây?” Ngụy Tiêu Tiêu không thể tưởng tưởng nổi, bọn họ sao lại biết cô ta đến đài truyền hình Cảng Long.

“Ngụy Tiêu Tiêu, cô lấy cắp di động, có chứng cứ xác thực, hai vị tiểu thư này muốn đến giải quyết riêng tư nhưng cô không hợp tác, cho nên các cô ấy đã báo cảnh sát. Bây giờ làm phiền cô giao điện thoại ra và theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến.” Tiểu Lục nghiêm túc nói.

Ngụy Tiêu Tiêu lập tức đứng lên: “Đồng chí cảnh sát, anh đừng hiểu lầm. Chúng tôi có quen biết nhau, chỉ là trước đây có chút chuyện xích mích, tôi chỉ muốn ăn miếng trả miếng với bọn họ một chút thôi, không hề có chuyện ăn trộm.”

“Không được sự đồng ý của người khác, tự ý lấy đi là vi phạm pháp luật. Nhanh chóng giao điện thoại ra đây!” Tiểu Lục rất nghiêm khắc, có thể nói là hung hãn, dọa cho Ngụy Tiêu Tiêu toàn thân run rẩy.

“Chính là cái này!” Trần Manh Manh nhanh chóng bước đến giật lại chiếc di động trong tay của Ngụy Tiêu Tiêu.

“Trả thì trả. Có cần phải làm quá lên vậy không! Còn báo cảnh sát nữa chứ, chắc là trong điện thoại có bí mật xấu hổ gì không muốn người khác nhìn thấy chứ gì!” Ngụy Tiêu Tiêu khinh thường nói.

“Cô mới là người không biết xấu hổ đó! Di động của tôi chẳng có bí mật gì, chỉ có hình ảnh của tôi với người thân nên không muốn để mất thôi! Cô quả thực là bất cần mặt mũi lại đi ăn trộm di động của tôi!” Trần Manh Manh đáp trả.

“Có gì to tát đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi mà! Tôi cũng không mở khóa được, cô gấp gáp cái gì!” Ngụy Tiêu Tiêu lươn lẹo nói.

“Vậy thì tại sao cô khong trả lại cho tôi!” Trần Manh Manh hú hồn, chỉ cần chưa nhìn thấy là được.

“Cô hại tôi thành ra như vậy, tôi dọa cô một chút không được sao!” Ngụy Tiêu Tiêu vẫn rất già mồm át lẽ phải.

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Dọa một chút? Vậy thì cô đến đài truyền hình Cảng Long làm gì? Tại sao lại muốn gặp sếp của tôi?”

“Vương Nguyệt, tôi đến là muốn nói cho sếp cô biết, cái loại phóng viên đê tiện như cô tốt nhất nên sa thải, bằng không tôi sẽ kiện các cô về tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi.” Thì ra Ngụy Tiêu Tiêu biết hành trình trở thành minh tinh của cô ta đã không còn hy vọng nên muốn kiếm chát chút phí tổn hại.

“Nực cười, cô là người nổi tiếng, lý ra phải sống tốt để nêu gương cho quần chúng chứ. Là cô không tự yêu lấy mình, chúng tôi chỉ lột trần bộ mặt lừa dối khán giả của cô thôi. Đây gọi là làm việc thiện. Cô cho rằng cô đi kiện tụng sẽ thắng sao?”

Kỷ Hi Nguyệt thực sự buồn cười, loại người này lẽ nào không tự mình biết mình sao?

“Có thắng hay không cũng phải bắt các cô trả giá!” Ngụy Tiêu Tiêu uy hiếp.

“Thưa cô, cô vẫn phải theo tôi về đồn cảnh sát. Lấy trộm điện thoại mặc dù không phải là tội lớn nhưng cô cũng phải vào đó ở  mấy ngày!” Tiểu Lục nghe vậy cũng rất bực mình.

Loại người này ở trước mặt cảnh sát mà còn cây ngay không sợ chết đứng, thực sự không xem sự tồn tại của anh ấy ra gì sao?

“Sao cơ? Ở mấy ngày là có ý gì?” Ngụy Tiêu Tiêu lại kinh hãi.

“Tức là ăn cơm tù mấy ngày, để cô ở trong đó tự kiểm điểm lại mình, xem thử bản thân rốt cuộc đã làm sai ở đâu. Nếu còn chưa biết thì ở thêm vài ngày nữa.” Tiểu Lục lấy còng tay ra.

Ngụy Tiêu Tiêu lúc này rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: “Đừng, tôi, tôi chỉ giỡn chơi với bọn họ thôi. Tôi không hề lấy trộm điện thoại. Trần Manh Manh, cô nói rõ đi, tôi không có lấy trộm. Chúng ta là đồng nghiệp, tôi chỉ đùa giỡn thôi.”

Ngụy Tiêu Tiêu sốt ruột nhìn Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh rối rắm. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Manh Manh,  đừng quên cô ta vừa mới tát cậu một cái! Cậu không đau sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi