ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cố Cửu mặt mày hớn hở nói: “Được! Bên phía Kỷ tiểu thư cứ để tôi lo liệu.”

Cố Cửu rất có lòng tin, nhưng anh ấy quên rằng Kỷ tiểu thư đã không còn là người phụ nữ bốc đồng của ba năm qua.

Di động của Tiêu Ân đột nhiên vang lên.

Triệu Húc Hàn lập tức lia mắt sang.

Tiêu Ân xem xong thì nói: “Cậu chủ yên tâm, Lão Khôi vẫn đang quan sát.”

Thực ra trong di động bây giờ là một bức ảnh, trên màn hình là dáng vẻ Kỷ tiểu thư đang lén lút kéo một người đàn ông đẹp trai đi về hướng cuối hành lang.

Còn chèn thêm một câu nói: “Tiêu Ân, sắp toi mạng già rồi.”

Tiêu Ân xem xong cũng rất sốc, nhưng thấy lão Khôi vẫn đang đi theo nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhớ đến chuyện trước đây Triệu Vân Sâm đưa Kỷ Hi Nguyệt đi mướn phòng khách sạn, thời điểm đó cậu chủ đã hoàn toàn mất kiểm soát. Lần này anh ta vẫn nên bảo mật thì hơn.

“Nhớ để ý kỹ, đừng để người khác chạm vào một cọng lông của Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân len lén hồi âm.

Đợi Lão Khôi gửi lại ký hiệu OK, Tiêu Ân mới  bình tâm trở lại.

Bên đây, Tiền Giang Thành nhìn bản thân bị Kỷ Hi Nguyệt nắm tay kéo đi tự nhiên tim đập nhanh không giải thích được. Nhớ đến lúc nhỏ cô nhóc mạnh mẽ này rất thích kéo anh ấy chạy trốn, khiến anh ấy vô cùng ấm áp.

“Tiểu Nguyệt, em thấy bọn họ ra ngoài rồi sao?”

“Đúng vậy. Anh không thấy bọn họ đã không còn ở trong buổi tiệc nữa à?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng bỏ tay Giang Thành ra, sau đó lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.

“Manh Manh, cậu đi đậu rồi?”

Trần Manh Manh không trả lời, Kỷ Hi Nguyệt có chút sốt ruột: “Manh Manh không trả lời. Tên khốn nạn Chu Dân không biết đã đưa cô ấy đi đâu rồi. Sao mới đó mà biến mất nhânh vậy chứ.”

“Có thể là ở phòng nghĩ bên cạnh.” Giang Thành nói.

Di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Kỷ Thượng Hải: “Đới Thành Công ra ngoài rồi. Vệ sĩ không nhìn thấy Manh Manh, con đang ở đâu vậy?”

“Con đang ở với Giang Thành, bây giờ đang đi tìm Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hồi âm, không ngờ vệ sĩ cũng mất dấu.

“Mau quay về thang máy!” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng quay ngược trở lại. Bởi vì thang máy cách cửa chính của buổi tiệc hai mươi mét, nên lúc này Kỷ Hi Nguyệt chạy đến cửa thang máy.

Có hai trong số sáu thang máy đang đóng cửa lại cùng một lúc.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng thấy Đới Thành Công đang mở miệng nói chuyện thì thang máy khép lại.

“Tiểu Nguyệt, em đừng nôn nóng, chắc là không sao đâu.” Tiền Giang Thành cảm thấy của Kỷ Hi Nguyệt lúc này có chút căng thẳng.

“Tại sao thang máy lại dừng ở tầng hai mươi chín?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào số tầng thang máy.

“Tầng hai mươi chín là phòng dành cho khách VIP, thường những vị khách say rượu sẽ qua đêm ở đó.” Giang Thành nói.

“Không xong rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng, Kỷ Hi Nguyệt xoay người chạy về hướng thang bộ cuối hành lang, Giang Thành có chút khó hiểu, nhưng nhìn cô ó gì đó rất bất ổn nên cũng vội càng chạy theo.

Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy Trần Manh Mang đuổi theo Chu Dân ra ngoài, cô nán lại chưa tới một lúc nhưng sao chớp mắt đã không thấy bóng dáng của hai người họ rồi? Bây giờ thấy Đới Thành Công rời khỏi buổi tiệc đi xuống lầu,  lẽ nào cảnh tượng kiếp trước xảy ra ở phòng VIP của tầng hai mươi chín sao?

“Tiểu Nguyệt, có phải em lo lắng thái quá không?” Giang Thành đầu đầy mồ hôi.

“Anh Giang Thành, anh chuẩn bị di động để quay phim chụp ảnh đi, có thể sắp có hiện trường phạm tội!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay người kéo cánh tay của Giang Thành rồi vô cùng nghiêm túc nói.

Giang Thành sửng sốt, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự chăm chú và nghiêm túc như thế trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt. Anh ấy không khỏi kinh ngạc, dường như cô tiểu thư kiêu ngạo trước mắt đã trở thành một người biết nhìn xa trông rộng.

“Quay phim?” Lưỡi của Giang Thành muốn quéo lại, rótp cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi