ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Sau khi nói với Lý Mai mấy câu, đạo diễn quay người lại: “Được rồi được rồi, tiếp tục đi. Manh Manh, cô đừng căng thẳng, cứ thả lỏng mà diễn.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Trần Manh Manh rõ ràng sau khi được khích lệ thì cả người cô ấy cũng tự động tỏa sáng, có Kỷ Hi Nguyệt ngồi dưới cô ấy cảm thấy không còn sợ bất kỳ điều gì nữa.

Lý Mai dãn lại cơ mặt rồi bước lên, sau khi hai chuyên gia trang điểm dặm lại phấn, Lý Ma nằm lên giường, Trần Manh Manh phải bước tới dìu cô ta ngồi dậy.

“Chị Mai, xin lỗi nhé. Tôi hơi vụng tay vụng chân, mong chị thứ lỗi. Tôi chắc chắc sẽ cố gắng.” Trần Manh Manh ngại ngùng cười với Lý Mai.

“Cô bé, hậu thuẫn của cô cũng không nhỏ nhỉ. Nhớ diễn cho tốt vào. Nếu diễn không đạt thì đừng trách tôi không khách sáo. Thời gian của tôi đáng giá lắm đấy.” Lý Mai lạnh nhạt nói.

“Vâng, cám ơn chị Mai.” Trần Manh Manh mơ hồ, lai lịch của cô ấy tại sao lại không nhỏ? Lẽ nào bọn họ đã biết Kỷ Hi Nguyệt là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải rồi sao?

Chắc là không phải, Tiểu Nguyệt có bao giờ để lộ thân phận đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Chỗ dựa vững chắc của cô ấy chỉ có Tiểu Nguyệt thôi.

Nhưng Trần Manh Manh cũng không nghĩ nhiều, quay tốt được một cảnh mới là quan trọng.

Quả nhiên sau đó Lý Mai không còn già mồm nữa, Trần Manh Manh cũng không còn căng thẳng, mọi người nhập vai rất nhanh, chỉ cần bấm máy hai lần và trong vòng nửa tiếng. Người  mới mà làm được như vậy khiến đạo diễn rất vui mừng.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi đợi tới lúc bọn họ kết thúc công việc. Mặc dù đã qua giờ cơm tối nhưng cô đã nói trước với đại ma vương một tiếng. Đại ma vương nghe cô đang ở với Trần Manh Manh thì kêu cô nhớ cẩn thận một chút.

Trần Manh Manh vui mừng vô cùng, hào hứng kéo Kỷ Hi Nguyệt hỏi thấy cô ấy diễn có đạt không.

Đương nhiên là Kỷ Hi Nguyệt sẽ khen ngợi. Hai người qua Gourmet Palace kế bên công ty ăn cơm.

“Tiểu Nguyệt, hôm nay lại phải cảm ơn cậu rồi. Nếu không có cậu thì dám chắc mình đã bị thay đổi.” Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt trìu mến.

“Đã hứa là sẽ đi xem cậu đóng phim mà. Nhưng Lý Mai quả thực quá xấu tính. Nghe nói trước đây cô ta từng đánh bị thương mấy nhân vật phụ đấy. Sau này cậu phải cẩn thận một chút. Nếu cô ta dám giở trò, cậu phải nói cho mình biết đấy nhé.”

“Thật à? Cô ta ghê gớm vậy sao?” Trần Manh Manh tròn mắt, có chút sợ hãi.

“Đây là showbiz, chẳng lẽ cậu còn không biết nó nham hiểm đáng sợ thế nào? Cậu đó, đừng suy nghĩ đơn giản quá, đợi tới lúc bị lừa lại không hay.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô bạn thân của mình có chút ngốc nghếch.

Nhưng chính vì cô ấy đơn thuần và lương thiện nên mới có thể tha thứ hết sự già mồm của cô ở kiếp trước. Cô ấy còn tốt bụng khuyên ngăn cô rời xa tên khốn Triệu Vân Sâm, nhớ lúc đó cô còn chửi ngược lại cô ấy rất nhiều lần.

Cho nên lần này cô nhất định sẽ không để cô gái ngốc nghếch tốt bụng như vậy bị bắt nạt.

Hy vọng Lý Mai không gây rắc rối nữa, nếu không cô sẽ khiến cho cô ta sống không nổi.

Trần Manh Manh cười đơn thuần: “Phải rồi Tiểu Nguyệt, Lý Mai nói mình có hậu thuẫn, như vậy là có ý gì?”

Kỷ Hi Nguyệt đại khái cũng đoán được đạo diễn đã nói với Lý Mai, dù sao Trần Manh Manh bỗng nhiên được đưa vào đoàn phim như vậy thì chắc chắn phải có quan hệ mới vào được.

“Mình cũng không rõ. Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ để họ tưởng cậu có hậu thuẫn không phải càng tốt sao? Chẳng ai dám bắt nạt cậu nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười.

“Cũng đúng, dù sao thì hậu thuẫn của mình chính là cậu. Mỗi lần như vậy đều có cậu ra mặt giúp đỡ, mình thực sự quá vô dụng.”

“Nói bậy nói bạ, trong mắt mình cậu là tốt nhất. Đừng tự ti, hơn nữa cậu thật sự có thiên phú diễn xuất, nên nhất định phải chăm chỉ cố gắng lên nhé!”

Kỷ Hi Nguyệt rất lạc quan về Trần Manh Manh. Từ trước đến nay cô luôn tin rằng, nếu một người nghiêm túc làm việc gì đó bằng tất cả sự nhiệt tình thì chắc chắn sẽ thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi