ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Làm gì có ạ. Vì con mới từ ghế nhà trường bước ra xã hội nên muốn cố gắng hơn một chút thôi.”

“Thực sự rất  giỏi mà. Bố con có khỏe không?” Mẹ Cố lại hỏi thăm.

“Dạ, bố con khỏe ạ, chỉ là công việc hơi bận bịu một xíu.” Kỷ Nguyệt cười nói.

Cố Cửu lột một con tôm hùm bỏ vào chén của cô, Kỷ Hi Nguyệt cười ngọt ngào cảm ơn anh ấy.

Bởi vì Vô Cốt là người của Triệu gia nên cũng được mời vào bàn ngồi ăn chung. Mỗi lần liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt đều mang theo ánh mắt khinh thường, trong lòng trào phúng người phụ nữ này đúng là biết diễn kịch.

“Kỷ Hi Nguyệt, nghe nói bố cô có liên quan đến một vụ án mạng đúng không?” Hạ Tâm Lan cười mỉa mai, “Cô muốn bước chân vào cửa Cố gia thì bản thân và gia đình phải thật sự trong sạch!”

Mọi người hoàn toàn biến sắc. Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên rét lạnh, ánh mắt như gươm nhìn chằm chằm vào Hạ Tâm Lan.

“Hạ Tâm Lan, cô đang nói cái gì thế! Đúng là khốn nạn mà!” Cố Cửu nổi nóng.

“Tâm Lan, con nói xằng bậy gì vậy!” Bà Hạ không ngờ con gái lại động vào vết thương của người ta.

Cố Toàn Nghĩa, Hạ Gia Quốc và cả mẹ Hạ đều đờ đẫn.

“Hạ Tâm Lan, tôi rất ngưỡng mộ xuất thân quân nhân của cô, nhưng không ngờ bản chất của cô lại tệ hại như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, “Nếu các người đã điều tra về gia đình của tôi, thì có lẽ đã biết bố tôi đã được chứng minh trong sạch từ lâu. Cô muốn tìm lí do thoái thác thì cứ việc hạ thấp danh tính của tôi, nhưng mong cô đừng xúc phạm người thân của tôi. Cô cũng có người thân ở bên cạnh, chắc có lẽ đã hiểu rõ cảm giác này!”

Thực ra Hạ Tâm Lan vừa nói ra khỏi miệng là đã biết mình sai, nhưng cô ta quả thực quá ghanh tị, chỉ muốn đánh gục Kỷ Hi Nguyệt. Thấy mọi người trên bàn ăn đều tỏ vẻ căm phẫn và thất vọng, mắt cô ta đỏ lên.

“Tâm Lan, mau xin lỗi Kỷ tiểu thư!” Khuôn mặt già nua của Hạ Gia Quốc cũng đầy vẻ tức giận. cô con gái này của ông mỗi lần đối diện Cố Cửu đều đánh mất chính mình.

“Xin, xin lỗi. Tôi không nên nhắc đến chuyện của bố cô.” Hạ Tâm Lan cũng rất áy náy, kích động là ma quỷ.

Kỷ Hi Nguyệt cũng tức sôi máu, nhưng nhanh chóng đè nén xuống: “Tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng một người phụ nữ vì đàn ông mà đánh mất lý trí đến nỗi không còn là chính mình thì đó là một chuyện thảm thương nhất trên đời.”

“Cô biết Cố Cửu yêu tôi vì cái gì không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.

“Ngoại hình không phải là thứ tồn tại lâu dài, tính cách mới là điểm quyến rũ mấu chốt để thực sự thu hút người khác. Mặc dù tôi không dám nhận mình là tốt bụng và chất phác, nhưng ít nhất tôi có tự tin và bản lĩnh. Là một người quân nhân cô nên tự tin và kiêu ngạo hơn người bình thường, chứ không phải vì một người đàn ông mà trở nên méo mó và xấu xí như vậy.”

“Làm như vậy cô không những không được Cố Cửu thích, ngược lại càng khiến anh ấy ghét cô nhiều thêm. Đến cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng tự ghét bỏ chính mình.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn mọi người, nói một cách nghiêm túc.

Cố Cửu sâu sắc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng anh ấy cũng rất kinh ngạc. Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không giống với cô thực tập sinh hai mốt tuổi, mà y hệt như một người đã trải qua nhiều thăng trầm bể dâu.

“Tâm Lan, Kỷ tiểu thư nói rất đúng. Là một con người, bất cứ ở đâu và khi nào cũng không được đánh mất chính kiến của bản thân, là một quân nhân càng không được tùy hứng mà tổn thương người khác. Con đã hai mươi tám tuổi mà cách nhìn nhận còn không bằng Kỷ tiểu thư.” Hạ Gia Quốc sâu sắc tán thành.

Kỳ thực ông đã biết con gái và Cố Cửu không hợp nhau. Cố Cửu vốn dĩ không thích Tâm Lan, nhưng Tâm Lan từ nhỏ đã thích Cố Cửu, sau đó còn lẽo đẽo theo sau ầm ĩ đòi làm cô dâu của thằng bé, lớn lên vẫn còn khư khư cố chấp.  Là bố ruột của Tâm Lan, mặc dù rất khổ tâm nhưng chỉ còn cách tận lực giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi