ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cố Toàn Nghĩa nhìn vợ mình, sau đó lại đưa mắt nhìn đứa con trai bướng bỉnh, cuối cùng thở dài nói: “Chuyện này làm sao mở lời đây? Lão Hạ vốn luôn trông đợi! Hơn nữa tính tình của Tâm Lan cũng rất tốt, chúng ta đều nhìn thấy con bé trưởng thành.”

“Tôi biết, tôi đâu có nói Tâm Lan xấu tính, nhưng con trai ông không hợp! Đây là hai chuyện khác nhau.” Mẹ Cố nói.

Cố Toàn Nghĩa không lên tiếng. Mẹ Cố lại khuyên bảo hết nước hết cái. Cố Cửu thì nhìn bố mình với vẻ mặt kháng nghị.

“Ông xem Tiểu Nguyệt dễ thương biết bao nhiêu, tôi vừa nhìn là đã thấy thích. Vả lại ông không cảm thấy con bé rất hợp với Tiểu Cửu nhà mình sao? Cô bé đó có trái tim tinh tế và hiểu chuyện hơn Tâm Lan rất nhiều.” Mẹ Cố lại nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt.

Cố Cửu lập tức gật đầu, sau đó cảm thấy vô cùng tự hào, người phụ nữ của mình sao không tốt cho được?

Không đúng! Sao lại trở thành người phụ nữ của mình rồi?

Cô là Kỷ Hi Nguyệt, là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn.

Não của mình bị úng nước rồi sao?

Trời ạ, tuyệt đối không thể ngớ ngẩn được!

Cố Cửu bị ý nghĩ bất thình lình xuất hiện làm cho đổ mồ hôi hột.

“Tiểu Nguyệt quả thực cũng không tệ. Tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu sự đời. Chuyện này chắc cũng bắt nguồn từ gia cảnh của con bé, mẹ mất năm mười tuổi còn bố thì liên quan đến vụ án giết người. Bản thân con bé lại là phóng viên tin tức nên gặp vô số loại người. Thật sự là một cô bé giỏi giang.”

Không ngờ Cố Toàn Nghĩa nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt lại toàn là những lời khen ngợi.

Cố Cửu tròn mắt, bố anh ấy rất hiếm khi khen ngợi một ai đó, huống hồ còn là phụ nữ.

“Đúng vậy, thật sự không tệ. Tôi cảm thấy con bé hoàn toàn có thể quản được tiểu tử thối của chúng ta đấy. Với lòng hiếu thảo của Tiểu Nguyệt, sau này chắc chắn sẽ khiến tiểu tử thối ngoan ngoãn hiếu thuận với chúng ta.” Mẹ Cố càng nói càng vui.

“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Không có Tiểu Nguyệt thì con cũng hiếu thuận với bố mẹ được vậy.” Cố Cửu không nói nên lời.

Mẹ Cố lườm anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng nói chuyện.

“Nhưng bên Hạ gia bà định nói thế nào?” Cố Toàn Nghĩa đã xuống nước.

Cố Cửu vui mừng muốn hoan hô, nhưng anh ấy phải kìm lại, kích động nhìn mẹ mình.

Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng chẳng có cách nào khác. Tôi nghĩ lão Hạ và Hoàn Nhĩ đều là người biết điều, họ cũng chẳng muốn con gái mình gả đi mà không nhận được sự yêu thương từ người chồng.”

“Phải như vậy thôi. Bọn họ chắc cũng đã khuyên Tâm Lan từ bỏ.” Không phải Cố Toàn Nghĩa không nhìn thấy, đặc biệt là lão Hạ, ông ấy cũng  không thích Tâm Lan gả cho Cố Cửu.

Một người phụ nữ không nhận được tình yêu thương của chồng thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất đau khổ. Ông ấy đương nhiên cũng không muốn con gái mình như vậy.

“Tôi biết, cũng do Tâm Lan quá kiên trì. Bây giờ khuyên Tâm Lan như thế nào mới là vấn đề.” Mẹ Cố cũng nghiêm túc gật đầu.

“Đúng vậy, chuyện này giải quyết không tốt để con bé tự sát hay gì đó, bà bảo tôi làm sao ăn nói với lão Hạ đây?” Cố Toàn Nghĩa nói lên tình hình thực tế, khuôn mặt già nua cũng bắt đầu lo lắng.

“Đây quả thực là vấn đề rất lớn. Nhìn mức độ con bé thích A Cửu thì có lẽ sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch thật.” Mẹ Cố nói.

Cố Cửu nói chen vào: “Mẹ, không phải có lẽ đâu, phải là chắc chắn. Mẹ cũng nhìn thấy độ điên cuồng của cô ta tối nay rồi đấy, con vừa vào cửa đã đánh con, trên bàn ăn còn nói mấy lời khó nghe về bố của Tiểu Nguyệt. Thực sự là rất quá đáng.”

“Chắc có lẽ đố kị thành hận. Vậy cũng thấy rõ con bé đối với con rất chân thành.” Mẹ Cửu khổ tâm nói.

Cố Cửu thở dài: “Phụ nữ như vậy con thật sự rất sợ.”

“Được rồi được rồi, biết vậy thì nghĩ cách khiến cho Tâm Lan tự nguyện buông tay đi.” Mẹ Cố đáp lời.

Cố Toàn Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, Cố Cửu, nếu con thực sự không muốn kết hôn với Tâm Lan thì nghĩ cách khiến con bé chết tâm với con đi. Như vậy bố cũng sẽ không ép buộc con nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi