ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lần này Kỷ Hi Nguyệt lại phải nói dối, bởi vì hôm qua và hôm nay cô bận tối mặt, căn bản là không có thời gian theo dõi tin tức bên này, mà có đọc thì cùng lắm chỉ là tin tức trên trang web của Cảng Long và Hương Thành.

Sở dĩ cô biết là nhờ vào ký ức của kiếp trước, tính chất của vụ hỏa hoạn này vô cùng tồi tệ, khiến cho mười ba người chết thảm, cộng với việc ông chủ Hoàng Đào là một người trẻ tuổi đầu trọc, nên thành ra cô cũng có ấn tượng sâu sắc.

Hoàng Đào bị bắt giữ, hơn nữa còn phải bồi thường đến tán gia bại sản. Vợ anh ta thì ly hôn, sau đó dẫn theo đứa con trai nửa tuổi tái giá, thật sự rất đáng thương.

Nhưng toàn bộ sự việc đều không liên quan đến Hoàng Đào, bởi vì nửa năm sau vụ hỏa hoạn có một người tên là Chu Bách ra tự thú, lúc bấy giờ vụ án mới cháy nhà lòi mặt chuột. Song khoảng thời gian đó Hoàng Đào gần như đã bị dồn ép đến mức điên loạn, sau này được thả tự do thì thần kinh cũng không còn bình thường.

Một vụ án oan đã làm đảo lộn cuộc đời của một con người, và gây ra tổn thương cho biết bao nhiêu người vô tội. Có rất nhiều người đồng cảm với Hoàng Đào, nhưng không có khoản đền bù nào có thể bù đắp được vết thương lòng, và nhiều điều không thể cứu vãn.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ Hoàng Đào đầu trọc lại là bạn của Cố Cửu.

“Hứa Đại Mã Bổng là ai?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Là kẻ thù của Hoàng Đào, và cũng là chủ của một hộp đêm khác. Bởi vì tranh chấp trong làm ăn, cộng thêm lần này Hứa Đại Mã Bổng chết trong hộp đêm của Hoàng Đào, cho nên mọi người mới nhận định Hoàng Đào là chủ mưu.”

“Khoảng thời gian xảy ra chuyện cậu ấy cũng không ở trong hộp đêm sao?” Cố Cửu hỏi thăm.

“Chính vì thế nên mới khiến người khác nghi ngờ hơn. Camera có ghi lại cảnh đêm đó Hoàng Đào và Hứa Đại Mã Bổng xảy ra tranh cãi ở cửa thoát hiểm, cho nên mọi bằng chứng đều hướng về Hoàng Đào. Chuyện vừa mới xảy ra là cậu ấy bị bắt đi luôn.” Trương Quyền thở dài lắc đầu.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Với trực giác tin tức của tôi thì chuyện này Hoàng Đào chắc chắn là kẻ chết thay.”

“Ồ? Tiểu Nguyệt, sao em lại cho rằng như vậy?” Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Anh cảm thấy Hoàng Đào sẽ tự đi đốt chỗ làm ăn của mình sao? Con anh ấy mới sinh được nửa năm, lẽ nào anh ấy lại muốn con mình không có cha?”

“Phải đấy, chúng tôi cũng nói như vậy, nhưng không có bằng chứng! Mấy người chúng tôi cũng bí mật giúp đỡ điều tra, nhưng quả thực không tìm ra được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào.” Trương Quyền khổ não nhìn Cố Cửu.

“Cố Cửu, ngày mai cậu có muốn đi thăm cậu ấy không?” Trương Quyền hỏi.

“Muốn, tôi cũng muốn đi. Anh Cửu, em biết nên cược cái gì với Tâm Lan rồi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bật cười.

Cố Cửu sững sờ, lập tức nói: “Không phải em định cược điều tra án đấy chứ?”

“Haha, chính xác.Điều tra xem ai mới là kẻ phóng hỏa thực sự!” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vụ đánh cược này cô bảo đảm sẽ thắng 100%.

“Không phải Hoàng Đào sao?” Trương Quyền âu sầu nói, “Nhưng mọi bằng chứng đều hướng về cậu ấy.”

“Không phải, chắc chắn không phải.’ Kỷ Hi Nguyệt quả quyết nói, ‘Cố Cửu, sao anh chưa qua nói với Hạ Tâm Lan đi. Xem thử cô ta có đồng ý cược không?”

“Tiểu Nguyệt, em thật sự cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa sao?” Cố Cửu kinh ngạc.

“Anh phải tin vào trực giác của một phóng viên tin tức như em, hơn nữa anh hy vọng bạn anh là kẻ phóng hỏa sao? Anh sẽ phải cảm kích em đấy. Đi đi.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy một nụ cười tin tưởng.

Cố Cửu nhìn ánh sáng trong mắt Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ đến chuyện cô trực tiếp chỉ ra tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây, anh ấy bỗng nhiên cũng có chút niềm tin.

“Được, anh tin em! Cuộc đời của anh trông cậy cả vào em!” Cố Cửu mạnh mẽ gật đầu.

Sau đó anh ấy quay người tới trước sàn đấu gọi lớn: “Tâm Lan, Tiểu Nguyệt đã nghĩ ra cược cái gì rồi!”

Vương Cương trên sàn đấu bị Hạ Tâm Lan đánh trúng khóe miệng, đau đớn đến nhe răng nghiến lợi. Nghe thấy tiếng của Cố Cửu mà anh ta mừng như sống lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi