ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn uống hớp trà rồi nói: “Không sao. Chỉ là đến xem em thế nào. Nói nghe xem tại sao Hạ Tâm Lan lại hận em.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, bắt đầu kể lại những chuyện từ lúc cô vào nhà Cố gia.

“Đánh cược? Em chắc chắn chứ?” Triệu Húc Hàn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

Vụ hỏa hoạn ở thủ đô anh cũng biết, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan lại lấy chuyện này ra đánh cược.

“Vâng, tôi chắc chắn sẽ thắng. Thà vất vả một lần mà sướng cả đời, sau này cũng không cần giả làm bạn gái của Cố Cửu. Như vậy rất tốt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Qủa thật rất tốt. Chỉ là tại sao em lại biết Hoàng Đào không phải là người phóng hỏa?”

“Anh Hàn, anh quên chuyện tôi túm được tên hung thủ trong vụ án tử thi trước đây rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, anh sực nhớ trước đây người phụ nữ này cũng hoàn toàn dựa vào trực giác mà tóm được kẻ sát nhân.

“Lại là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn có cảm giác khó thở.

Lần này nếu lại chuẩn xác thì trực giác của người phụ nữ này quá kinh khủng. E là để các nhà khoa học bắt được sẽ đem cô ra nghiên cứu bộ não cũng nên.

Quả nhiên Kỷ Hi Nguyệt lại gật đầu: “Đúng vậy, chính là trực giác. Người tên Hoàng Đào này chắc chắn không phải là hung thủ.”

Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt tự tin của cô mà không nói nên lời.

“Haizza, đang còn định đi chơi vài ngày nữa chứ. Xem ra tôi phải tập trung phá giải vụ án mới được. Không biết nếu tôi điều tra ra kẻ phóng hỏa thì có được khen thưởng không nhỉ?” Kỷ  Hi Nguyệt cười rất ngây thơ.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lúc càng tối sầm: “Hình như em càng ngày càng không sợ nguy hiểm thì phải.”

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng chạy qua đứng sau lưng Triệu Húc Hàn, vươn hai tay xoa bóp cho anh: “Haha, thì không phải có anh Hàn ở đây rồi sao? Tôi phải cố gắng trở thành người không sợ nguy hiểm, để sau này còn đủ tư cách đứng bên cạnh anh Hàn nữa chứ?”

Triệu Húc Hàn rất hưởng thụ sự xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt, nghe đến câu này thì tâm trạng càng tốt hơn.

“Để Tiêu Ân đi theo em.” Triệu Húc Hàn cân nhắc một chút rồi nói.

“Không cần. Phải để Tiêu Ân bảo vệ anh Hàn chứ, tôi không sao đâu. Không phải vẫn còn Vô Cốt đó sao? Chỉ cần tôi với Cố Cửu cùng nhau điều tra thì Vô Cốt có thể bảo vệ cho cả hai chúng tôi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu: “Được rồi, nhưng em nhớ chú ý, đừng cậy mình có tài.”

Mặc dù  trong lòng anh còn muốn bổ sung thêm một câu, đó là cho dù trời có sập xuống cũng có tôi giúp em chống đỡ, nhưng anh  không thể nào chiều hư người phụ nữ coi trời bằng vung này được.

“Oh, tôi biết rồi. Ngày mai anh Hàn về Cảng Thành à?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển chủ đề.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Chưa biết. Được rồi, tôi về đây.” Nói xong anh đứng lên.

Cứ tiếp tục để cô massage thì sợ là một chốc nữa thôi anh sẽ nằm thẳng lên chiếc giường mét tám kia.

“Oh, vậy anh Hàn đi đường cẩn thận nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười tiễn anh.

Tiêu Ân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn không ra nữa chắc anh ta đột tử mà chết.

Kỷ Hi Nguyệt tiễn ra tận xe, Triệu Húc Hàn ngồi vào xe rồi còn nói với một câu: “Trước khi ngủ gửi cho tôi một bức ảnh.”

“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đờ đẫn.

Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Oh oh.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đồng ý, “Anh Hàn đi cẩn thận.”

Đợi xe rời khỏi Kỷ Hi Nguyệt mới thở hắt ra. Cô trở về phòng, bắt đầu mở máy tính điều tra về tất cả các thông tin liên quan đến vụ hỏa hoạn ở quận Trùng Môn có thể tìm thấy trên mạng.

Còn Triệu Húc Hàn sau khi xe khởi động cũng bắt đầu gọi điện thoại.

“Huy động tất cả các nguồn lực, nhanh chóng điều tra tình hình cụ thể của vụ hỏa hoạn ngày hôm qua!”

Vốn dĩ anh không muốn kinh động đến thế lực của Triệu gia ở thủ đô, nhưng lần này để Kỷ Hi Nguyệt có thể thắng, anh nhất định phải giúp cô kiểm chứng một chút, ít nhất là phải cho Kỷ Hi Nguyệt xem tất cả các thông tin cụ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi